Mười sáu tuổi, nhiều khi nói được nhưng chẳng bao giờ làm được, suy nghĩ được nhưng chẳng bao giờ quyết định được, ước mơ được nhưng chẳng bao giờ thực hiện được. Có lẽ, ở cái tuổi này, em sợ những mong muốn của em chỉ là những mong muốn nửa vời, sợ đến một lúc nào đó em lại cảm thấy bản thân ích kỉ đến tồi tệ, sợ rằng em chẳng đủ mạnh mẽ để một mình đối mặt trước những chông gai, nghịch cảnh phía trước cuộc đời em…
Mười sáu tuổi, em mệt mỏi trước sự hối hả của cuộc sống, em bế tắc trước sự nhộn nhịp của dòng người, em phải gồng mình để hít thở, để tồn tại, để lặng lẽ nhìn cuộc sống trôi. Nhiều lúc, em chỉ muốn được lang thang đây đó một mình, được nhâm nhi ly cafe đắng chát ở một góc phố, được buông mình trong từng trang sách mà em đã đọc đi đọc lại nhiều lần…
Mười sáu tuổi, em cũng để trái tim mình tổn thương vài lần vì tình yêu. Cũng có những mối tình vụt tan như gió thoảng đầu ngọn lá, không một chút dư vị, không một chút lưu luyến chỉ là tiếc nuối, tiếc nối vì khoảnh khắc vô tình chạm vào nhau để rồi trở thành kí ức không tên của nhau.
Tuổi 16…Cũng có mối tình khắc sâu trong trái tim em để rồi em đau khổ kiếm tìm, cào xé mà vẫn chẳng thể tìm ra. Và cứ thế rất lâu, em cứ để nó tồn tại như một mối quan hệ nửa vời không tên, lưng chừng yêu, lưng chừng buông…
Mười sáu tuổi, em vẫn chẳng thể bỏ được thói quen ngủ muộn. Em thích chôn mình trong bóng tối, thích nằm vu vơ nghe tiếng đồng hồ tích tắc rồi trầm mặc nghĩ về cuộc sống, về con người em.
Và cũng ở mười sáu tuổi, một đứa con gái vốn rất sợ cô đơn nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng và chẳng cần bận tâm đến mọi thứ xung quanh đang diễn ra như thế nào. Bởi em nghĩ, em có thế giới riêng của em, người khác có thế giới riêng của người khác. Một khi em đã không thích người khác chạm vào thế giới riêng của em thì có lẽ người khác cũng sẽ chẳng thích em chạm thế giới riêng của họ. Có lẽ vì vậy, thê giới của em đã ít người giờ lại càng ít người hơn…
Đấy, tuổi 16 của em thật chênh vênh! Tuổi 16, tôi bước vào ngưỡng cửa cuộc đời,biết được thế nào là đúng là sai,biết phân biệt được ai xấu ai tốt, cũng biết được thế nào là tuyệt vọng và cô đơn.
- Status hay Nếu hướng dương là người yêu thầm lặng của mặt trời thì tú cầu là tri kỉ của những cơn mưa
Tuổi 16, tôi nhận ra được tuổi thơ mình là những câu chuyện tẻ nhạt nhưng đầy vui vẻ, có những lần tắm mưa mà chẳng suy nghĩ đến việc có bị mẹ mắng hay không, có những lần bù đầu vào học chỉ để được điểm mười, và cũng có những lần không biết vì sao mình có thể chơi được với người đó,bạn đó.
Tuổi 16, tôi mới biết mình có khi đã lớn thật, đã biết suy nghĩ nhiều hơn chín chắn hơn về những việc phải làm, những việc phải ghi nhớ, và có đôi khi, cũng sẽ tự ép buộc bản thân phải theo quy củ nề nếp thì mới có thể ngủ ngon yên giấc.
Tuổi 16, Những ngày đến trường nằm dài lê thê, không còn hứng thú đối với các môn học, bạn bè cũng dần ít lại theo cấp số nhân, bởi lẽ để tìm đúng người gọi là tri kỉ hay thân thiết, chơi tốt với nhau không so đo tính toán.
Tuổi 16, Những cuộc vui chơi cũng sẽ càng ít lại vì thời gian phải suy nghĩ nên làm gì cũng quá lâu, để rồi chỉ biết đến trường, về nhà, học bài rồi ăn ngủ nghỉ, thỉnh thoảng có qua facebook hay zalo lướt lướt rồi cũng chẳng biết làm thế để làm gì…
Tuổi 16, có lẽ tôi đã trưởng thành thật sự. Những ý tưởng ngốc nghếch không còn trong đầu nữa,những bộ quần áo cũng dần được nghiêm chỉnh lịch sự hơn, và…giọng nói, hành vi cũng dần được thay đổi
- Status chênh vênh Có phải chúng ta đã từng yêu nhau như một thói quen, bên nhau cũng chỉ vì thói quen
Nhưng càng ở tuổi 16, tôi lại càng nhận ra ánh mắt của mình thật nhỏ bé giữa đại dương mênh mông. Người ta thường nói càng lớn thì ta mới biết trân trọng những thứ xung quanh.
Tuổi 16, tuổi ta trưởng thành, tuổi ta thay đổi, tuổi ta biết quý trọng cuộc sống này.
Về cái tuổi mười sáu, khi bao đứa chỉ biết vào học, đùa giỡn hồn nhiên với bạn bè, rồi cái say nắng của tuổi học trò. Tôi chạm đời sớm, chạm ở đây chẳng phải gì ác liệc như mọi người nghĩ đâu. Tôi có nhìn khác về mọi thứ xung quanh. Như một giáo viên nọ đã từng bảo với tôi rằng:” Hãy suy xét đời bằng cách nhìn ra thật xa, chứ đừng nhìn vào những con người em tiếp xúc hằng ngày” Có thể, tôi thua thiệt với bạn bè cùng lớp, về mọi thứ, nhưng nhìn ra xa, ra xa hơn nửa.
Tuổi 16, Tôi lại thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều, rất nhiều người. Khi với cái tuổi này, chỉ cần lo học ăn và chơi, thì có nhiều người đã ngừng cái việc học lại vì bất kì lý do nào cả, rồi cuốn cuồn trong cái xã hội vốn dĩ hỗn lộn này. Chung quy cũng vì chử tiền. Họ tất bật sớm tối, ngập đầu vì muốn có cuộc sống tốt hơn. Đôi lúc, tôi cảm thấy ghen tị với những đứa chỉ cần muốn gì là ba mẹ cho đấy.
Tuổi 16, Tôi tự hào vì tôi có thể tự sắm những thứ tôi thích, dù có thể rất lâu, rất lâu tôi mới có được chúng. Tin đi, càng được nâng niu thì khi ra ngoài xã hội, bạn càng hụt hẫng thôi. Chẳng gì đẹp như mơ, chẳng có chàng hoàng tử nào để ý một nàng lọ lem nhơ nhuốc bẩn thỉu đâu.
Tuổi mười sáu, tôi có sở thích được lang thang một mình, rong ruổi trên mọi nẻo đường. Chẳng biết là mình sẽ đi đâu, chỉ biết rồ ga, chạy thật chậm, thật chậm để thấy mọi thứ xung quanh sao trở nên nhanh quá, hối hả quá. Rồi lòng chợt nhiên cảm thấy bơ vơ, cảm thấy ôi sao chông chênh quá..
Tuổi mười sáu, tôi yêu bầu trời, yêu màu xanh, yêu sự bình yên trong tâm hồn.Tuổi mười sáu, tôi sợ vấp ngã, sợ cơn sóng dữ sẽ cuốn tôi đi mất. Cuốn đi tất cả bình yên trong tôi..
Cái tuổi mười sáu, tình yêu trở nên toàn màu hồng, trong lành và ngọt ngào. Tôi lại không đủ tự tin để yêu một ai đấy. Tôi sợ, khi đã quá quen với được quan tâm, thì bỗng chốc, mất tất cả. Tôi sợ, cứ càng cố yêu thương thì càng đau thương. Tôi sợ, yêu rồi sẽ lại buồn. Tôi sợ, tôi chẳng thể lo cho bản thân được, thì làm sao mà chăm sóc tốt cho người yêu tôi.
Lời kết: Tuổi 16, Còn trẻ mà, hãy chơi hết cỡ đi yêu cũng chẳng muộn. Còn trẻ mà, hãy cứ làm những điều mình thích, kẻo về già lại hối hận. Còn trẻ mà, hãy nhìn đời một cách chân thực trước khi bạn trưởng thành và nhận ra mọi thứ không hoàn hảo như khi trẻ mình hay tưởng tượng. Đến lúc đấy thì hụt hẫng lắm.