Thơ mùa đông nhớ anh-chùm thơ tình tâm trạng về nỗi nhớ đơn côi của một người con gái yêu nồng say. Phái nữ là thế ! Khi yêu ai sẵn sàng hiến dâng trọn trái tim, dành cho người mình thương yêu những tình cảm nồng nàn nhất. Những cuộc tình viên mãn không nói làm gì nhưng khi tình yêu đổ vỡ, người chịu tổn thương nhiều nhất là những cô gái.

Thơ mùa đông nhớ anh dạt dào, da diết

Thơ mùa đông nhớ anh là những bài thơ được viết ra trong những ngày đông lạnh lẽo. Thời tiết như vậy nên ta cần lắm hơi ấm của một bàn tay,của bờ vai êm.Đây là tiếng lòng thổn thức,là tâm tư tình cảm của người con gái gửi gắm qua từng câu chữ:đó có thể là hạnh phúc đong đầy,tình viên mãn hay cũng có thể là niềm nhớ thương vô hạn một bóng hình đã xa…Cùng chia sẻ chùm thơ sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Nỗi nhớ anh mùa đông

(Nguyễn Quang Vinh)

Có một mùa thu vừa đi qua rất vội
Đông lại về, se se lạnh chút thôi
Anh đã vội đi…
Bỏ lại em giữa khung trời ngơ ngác

Cơn gió mùa ngoài kia đang xào xạc
Như bản nhạc buồn tan nát cõi lòng em
Còn đâu anh ngày tháng cũ êm đềm
Tay trong tay mình dìu nhau qua phố

Đường sá bây giờ vẫn ồn ào xe cộ
Nhưng em thấy mình sao lạc lõng giữa cô đơn

Gió bấc, mưa phùn cứ lất phất từng cơn
Thấm sâu hơn vào tim em nỗi đau người con gái

Lời anh hứa ngày xưa đã không còn tồn tại
Em biết, trên đời này có điều gì mãi mãi đâu anh?
Tình yêu đầu vốn dĩ rất mong manh
Như bông tuyết dễ vỡ tan trong ngày mùa đông hiu quạnh

Có nỗi buồn nào chợt hiện về, chóng vánh
Em bước lặng thầm trên phố cũ không anh
Dù mùa về rồi con phố vẫn long lanh
Nhưng phố không anh, phố xưa buồn dịu vợi

Em biết giờ này có lẽ ở một nơi
Anh đang ấm êm bên cạnh người yêu mới?
Em thì vẫn đây, vẫn một mình ôm kỷ niệm
Thổn thức, ngập chìm trong hoang vắng gió mưa rơi

Em chỉ tủi buồn chứ không hờn trách – Anh ơi!
Bởi có một mùa thu vừa đi qua rất vội
Đông lại về, se se lạnh chút thôi
Anh đã vội đi…
Em rồi sẽ khác!

Mùa Đông Nhớ Anh

( Thanh Thanh Khiết )

Bấc lạnh theo về tiết chuyển đông.
Gối chiếc chăn đơn tủi quần hồng.
Mây trôi gió thổi trời lồng lộng.
Nắng nhạt mưa đêm đất chẳng nồng.
Bến nước thuyên xa lòng mải ngóng.
Duyên xưa tình cũ dạ hoài mong.
Bao lần mòn mõi vì chờ đợi.
Thử hỏi người đi có biết không ?
VH
Thương một loài hoa
Huệ đỏ như hờn bởi tiết đông
Cành thân ủ rũ cánh phai hồng
Yêu ngày nắng hạ đường duyên thắm
Mến buồi trời thu vẻ đẹp nồng
Lỗi hẹn hoa buồn nhưng mãi đợi
Sai lời nụ héo vẫn còn mong
Chờ xuân khởi sắc hong tình muộn
Liệu bến tương phùng bắc nhịp không?

Đông Lạnh Trở Mùa

Tác giả: Nhung Nguyễn

Se lòng bởi gió mùa đông
Gom bao nhiêu nắng đủ hong tình sầu
Chân trời mây xám nhuộm màu
Lang thang phiêu bạt về đâu cuối ngày

Thu còn vương vấn lại đây
Để bao xác lá rụng đầy trước sân
Thu đi đông lại mấy lần
Mùa qua chỉ thấy muôn phần xót xa

Tình xuân đã hết mặn mà
Sắc hương rồi cũng nhạt nhòa thời gian
Chạnh lòng nghĩ ngợi lan man
Đời như thuyền giấy theo làn sóng xô

Lênh đênh trôi dạt sông hồ
Miệt mài một kiếp bến bờ xa xôi
Ngày đông lại giá lạnh rồi
Tình càng rét mướt hồn côi mỏi mòn.

Mùa đông cô đơn

Kìa mùa đông và những cơn mưa lạnh buốt
Giá băng trên những nẻo đường quen
Em ướt lạnh, tìm trong tro tàn cũ
Mảnh ấm nào ngọn lửa tình tan phai

Em vẫn thấy những ngày mai vẫn đến
Những ô cửa buồn, cả những nẻo đường quen
Những kỷ niệm sao ảo mờ lạnh lẽo
Băng giá con tim, với những mỏi mòn

Con phố nhỏ co ro trong gió bấc
Nguội lạnh cả rồi phải không anh
Tình yêu ấy, âm ỉ chưa một lần bùng cháy
Đã âm thầm tắt ngấm giữa mùa đông

Em vẫn về trên những kỷ niệm quen
Giữa tro tàn nguội lạnh anh còn để lại
Con tim em sao cố tình ngu dại
Níu một còn tim đã quá xa xôi?

Con phố cô đơn lạc lõng giữa mùa đông
Sao lạnh quá phố thưa người thảng thốt
Vô tình thôi một lần anh bước
Xa quá rồi không níu nổi bàn chân…

Em mải miết chạy trốn những hạt mưa
Sao đôi mắt vẫn phủ mờ sương ướt?
Ngược phố thời gian không anh còn phía trước
Phía sau kia, chỉ một khoảng đau thương…

Không đề

Xin anh đừng về lại con đường quen
Cho đến ngày có người dắt tay anh qua đó
Mùa đông về nhớ quàng khăn kẻo gió
Đừng chạm vào cây phong đỏ phía không em
Đừng nghe lại bài con đường màu xanh
Đừng thắp nến 1 mình nữa nhé ….
Em sẽ rất buồn nếu biết anh vẫn 1 mình lặng lẽ
Hãy cố cười nào – ngày mai nắng sẽ lên….!!!!

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông …

Thơ mùa đông nhớ anh tâm trạng đơn côi

Đông về nỗi nhớ anh trong em lại cồn cào. Mùa đông năm nào chúng mình còn sánh bước,em còn được ở trong vòng tay ấm của anh vậy mà giờ đây chỉ mình em đơn lẻ. Em nhớ lắm hơi ấm ấy,vòng tay ấy,bờ vai ấy,nhớ cả tiếng nói,cười …nhớ tất cả những gì thân quen nhất. Những bài thơ tình mùa đông nhớ anh sau đây đã phần nào diễn tả tâm trạng đó.

Thơ mùa đông nhớ anh 4

Đông Về

(Thơ: Dương Lên)

Anh có nghe mùa đông về rồi đó 
Gió lạnh gào em trăn trở nhớ ai
Trời cứ mưa mưa giăng suốt cả ngày 
Lòng trĩu nặng mong anh hoài chẳng thấy.

Em nghe nói ở nơi anh nắng đấy 
Hoa trái thơm ngầy ngậy khắp phố phường
Mà ai qua cũng phải thấy vấn vương 
Muốn gửi trao chút má hường môi thắm

Anh biết không mùa đông này rét lắm 
Một mình em lòng thăm thẳm ngóng trông 
Chút hơi ấm từ nơi có nắng Hồng
Gửi cho em chút nồng say nữa nhé

Em già rồi nhưng muốn làm cô bé 
Được bên ai nghe thỏ thẻ lời yêu 
Được bên ai mỗi buổi sớm buổi chiều 
Cùng gom nhặt những lời yêu thơ phú.

Ở nơi này em vẫn luôn niệm chú 
Để hai ta cùng được ủ men tình 
Để đông về em sẽ vẫn lung linh 
Bởi có nắng cùng với tình anh gửi.

Mùa Đông Cô Đơn

( Thơ: Tùng Trần)

Đông lại về nơi ngõ vắng hiên nhà
Như nhắc nhở ta già thêm một tuổi
Tiếc thời gian sao trôi đi quá vội
Bởi cuộc đời ta vẫn kiếp đơn côi

Tuyết rơi đầy lạnh buốt giá đầu môi
Thầm hỏi khẽ bao giờ niềm vui tới
Để mỗi khi đông về mang hờn dỗi
Buớc chân buồn trong hoang vắng lẻ loi

Khi đông về lòng lại thấy chơi vơi
Tim tái tê không một người sởi ấm
Hay hạnh phúc còn ở nơi xa lắm
Chưa kịp về nên hơi chậm đấy thôi

Mỗi đông về cứ mong ngóng xa xôi
Tuổi xuân qua bởi cuộc đời ngắn lại
Chợt suy tư miên man hồn ngây dại
Có lẽ mình vẫn mãi bước chênh vênh.

Đông Nhớ

( Thơ: Võ Linh)

Chiều xám mây nghe hồn sao buồn bã
Nhớ một người tận mấy nẻo trời xa
Trên mi ngoan là những ngấn lệ ngà
Nhớ anh quá sao nguyệt đà khuất dạng

Đông lạnh đầy niềm mong dài vô hạn
Trái sầu dâng đan mấy nhánh ngổn ngang
Gởi lời yêu trong cánh gió mơ màng
Mà chỉ thấy lỡ làng nơi bến đợi

Thuyền tình yêu mãi rời xa bến đợi
Nước xuôi dòng dịu vợi những dòng trôi
Em và anh giờ ngược hướng nhau rồi
Ngày tương phùng mãi xa vời anh hỡi.

Cố Quên Lại Càng Nhớ

(Thơ: Sầu Thiên Thu)

Ta lê bước giữa mùa đông giá lạnh
Cố tìm quên hình ảnh bóng người yêu
Đời cô đơn thầm lặng dưới trời chiều
Sao vẫn nhớ thật nhiều người năm cũ

Mùa đông lạnh ánh Trăng buồn liễu rũ
Lòng vấn vương nhớ tình cũ năm nao
Cố lãng quên mà có được lúc nào
Trong tâm khảm không bao giờ thôi nhớ

Mộng nên đôi đã nhiều năm tan vỡ
Người ra đi kẽ ở lối hai đường
Sao trong lòng ta cứ mãi nhớ thương
Rồi thao thức đêm trường mơ với mộng

Hãy quên đi tìm niềm vui mà sống
Nhớ làm gì hình bóng thuở năm xưa
Lời thề yêu chỉ là nói dối lừa
Ta đã biết sao không chừa vẫn nhớ

Đông Lạnh Nhớ Người

( Thơ: Triệu Phú Tình)

Những bông tuyết rụng rơi lã chã
Đậu vin cành trắng xóa màn đêm
Ánh trăng lướt nhẹ qua thềm
Quyện hòa tiếng gió nhạc êm êm sầu

Đêm đông lạnh canh thâu mòn mỏi
Ngóng chờ người đá sỏi cũng đau
Ra đi chẳng biết bao lâu
Ta thời vẫn đợi dẫu đầu pha sương

Theo con nước sông tương tình cảm
Chảy xuôi dòng ai cản được đây
Niềm thương nỗi nhớ thêm dầy
Chẳng hề phai nhạt đong đầy mãi thôi

Ôi cuộc sống nổi trôi vô định
Ai hơi đâu toan tính làm chi
Hợp tan tan hợp chia ly
Được ngày hạnh phúc ta thì cứ vui

Đời sóng gió dập vùi con tạo
Dù nắng mưa hay bão ngập lòng
Đỉnh đương chậm bước sẽ xong
Bình yên khắc đến hoài mong ắt về.

Chút Lạnh Mùa Đông Gửi Cho Anh

(Thơ: Thúy Hải Nguyễn)

Một mình em với những ngày dài thương nhớ
Đông đã về từng cơn gió thổi tóc mai
Lạnh thấu tim…chợt giọt lệ lăn dài
Mắt trông ngóng hình bóng ai trên phố ?

Con đường nhỏ buổi chiều Đông lá đổ
Cuốn theo chiều cơn gió nhẹ chao nghiêng
Sắc vàng khô, sắc đỏ tựa nỗi niềm
Người con gái…riêng mang tình xa vắng

Phương trời xa liệu có hồng ánh nắng ?
Sưởi ấm tình chở nặng những yêu thương
Để nơi đây cô gái nhỏ sắc môi hường
Nghe ấm áp bởi tình thương anh trao gửi

Dù lạnh giá em nào đâu dám hờn tủi
Chỉ mong tình đừng ngắn ngủi, mong manh
Dẫu xa nhau tình yêu mến chân thành
Ta sẽ được bên nhau tròn hạnh phúc.

Nỗi Nhớ Mùa Đông

( Thơ: Nguyễn Mây)

Phố buồn vắng bước chân anh
Đầu đông se lạnh trời xanh cũng buồn.
Đêm về lệ đẫm mi tuôn
Nhớ chiều hôm ấy hoàng hôn nhạt nhòa.

Con đường rực rỡ sắc hoa
Bây giờ nhìn lại xót xa cho mình.
Đông về nhạt ánh bình minh
Phải chăng cũng biết chúng mình chia tay!

Anh đi phố nhỏ mưa bay
Bầu trời thiếu nắng cả ngày chẳng tươi.
Môi em cũng vắng nụ cười
Vòng eo lạc mất tay người từng ôm.

Môi hồng giờ cũng nhạt hơn
Xanh xao đôi má chẳng hường như xưa.
Thu đi trời chuyển giao mùa
Lòng em vẫn nhớ người xưa thuở nào.

Bầu trời lạc mất vì sao
Chúng mình chưa kịp gửi trao hôn đầu!
Thôi thì hẹn để kiếp sau
Còn duyên ta sẽ lạc vào trong nhau!!!

Trên đây là tập thơ mùa đông nhớ anh hay nhất vừa mới cập nhật.Đó có thể là những tình ca mùa đông lãng mạn, cũng có thể là những bài thơ tâm trạng cô đơn, nỗi nhớ người yêu trong không khí lạnh lẽo của mùa đông.Hãy dành thời gian chia sẻ để tìm cho mình phút giây lắng đọng bạn nhé !