Khi những tia nắng ban mai bắt đầu lấp ló trên những mái nhà, trên cành cây ngọn cỏ, Hà Nội chợt bừng lên với những âm thanh và cảnh sắc của một ngày mới. Những mái ngói rêu phong, những bức tường lổ loang màu gạch cũ, những hè phố lô nhô còn thấm ướt sương đêm như hiện dần ra qua màn sương sớm đang lan tỏa trên phố phường.
Có một Hà Nội như thế ở trong tôi
Với một đêm hao gầy tựa vai người tôi khóc
Những tháng ngày đong đầy yêu thương suốt bốn năm đại học
Đã xa rồi…
Đành nghẹn ngào gói lại cất trong tim.
Hà nội phố chiều lênh đênh
Thèm nghe tiếng bước chân mềm của em
Bên Hồ Tây gió như quen
Mùi hương tóc ướp cả đêm trăng buồn.
Có người hỏi anh Hà Nội đẹp thế nào? Anh không thể kể cho họ nghe hết về những điều anh nghĩ. Anh chỉ nói với họ về ĐÊM. Hít thở từng hơi miên man se lạnh, lẩm bẩm một vài lời hát quen thuộc trên đường. Xe dưới ánh đèn, xe đi lòng vòng thành phố, đi tìm về nơi tĩnh – lặng – nhất . . .
Hà Nội hỡi tình riêng còn đó
Bao ân tình mở ngõ yêu thương
Người đi lối nhỏ Vấn vương
Bên kia xóm vắng đêm trường quạnh hiu.
Hà nội mùa này đâu vắng những cơn mưa
Hà Nội… đang mưa
Cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc
Những hạt nước tạt nhẹ vào má em
Và có những giây phút thật sự bình yên, ngồi tựa vai anh lượn khắp phố phường, ngắm mưa dưới đèn vàng hiu hắt…
Hà Nội dường như có đủ cả bốn mùa đi qua. Có chút se lạnh của mùa đông, có chút mưa phùn của mùa xuân, chút nắng của hạ và chút không khí mát mẻ khi thu về.
Hà nội ơi,nỗi nhớ vẫn chơi vơi
Mưa ngập đường,cuốn trôi bao hoài niệm
Để người đi,chia tay nhau bịn rịn
Em trở về ,ướt đẫm những vần thơ!
Và Hà Nội càng lạ kỳ hơn khi người ta chợt bắt gặp giữa không gian của một thành phố ồn ào của thời kỳ hiện đại thấp thoáng những ngõ phố bình yên, những ngôi làng xưa cũ yên ắng như Nhật Tân, Quảng Bá, Nghi Tàm…
Hồng Hoa say đắm ngất ngây
Chiều Thu Hà Nội tràn đầy yêu thương
Lang thang ba sáu phố phường
Mà nghe lưu luyến đã vương vấn rồi.
Em có về Hà nội chiều nay?
Để anh dẫn ra Hồ Tây lộng gió.
Đường Cổ Ngư hoa phượng hồng chớm nở.
Liễu thẹn thùng trước gió… lá bay bay.
Em có về Hà nội chiều nay?
Hoa sen nở ngất ngây trong đầm vắng
Một mình anh đi trong chiều nhạt nắng.
Hương nồng nàn hoa sữa đắm say.
Em có về Hà nội chiều nay?
Anh cùng em đi dạo Hồ Hoàn Kiếm.
Mặt hồ xanh, bóng Tháp Rùa ẩn hiện.
Hoa lộc vừng ngan ngát dưới vòm cây.
Tôi khẽ chạm vào đêm Hà nội
Đã thấy lòng sao động đắng cay
Tóc thêm bạc và tim nhoi nhói
Thu chưa qua mà Đông đã rất đầy!
Nếu mai này có rời xa Hà Nội, thứ còn đọng lại nhiều nhất trong tôi có lẽ là những mùa hoa nở và những mùa lá bay bay.
Em từng muốn chúng ta sẽ già đi cùng nhau, sẽ cùng xây đắp một tình yêu bình lặng giữa cuộc đời đầy sóng gió.
Mỗi khi Hà Nội vào thu, ước muốn ấy lại trào dâng mãnh liệt.
Em… Đợi anh về!!
Đêm Hà Nội, đường phố như rộng, dài hơn. Từng dòng xe thong thả đi, về trong tiếng rao đêm, tiếng nói cười làm xôn xao khắp phố.
Đêm Hà Nội đằm sâu vào nỗi nhớ. Tôi nhớ lần đầu anh đi bên tôi. Chúng tôi đi miên man qua nhiều dãy phố, trong cái lạnh se se và ngào ngạt hương hoa sữa của tiết trời vào thu…
Ngày ấy, đã xa…
Lời kết: Ai đó đã nói rằng Hà Nội không dễ yêu, nhưng một khi trót yêu thì sẽ ám ảnh mãi. Bởi ở đây, từ những ngôi nhà, góc phố, gánh hàng rong đến những khoảnh khắc giao mùa đều gợi lên một sự ngọt ngào thân thuộc. Và hình như là mùa đang đi ngang phố rồi đấy, các bạn có nhận thấy không?