Gió lùa qua khẽ lá, làm đôi mắt tôi cay cay. Có phải tại gió hay tại niềm tin của tôi về một điều gì đó không còn nữa. Có những điều không cần biết quá nhiều thì sẽ tốt hơn. Muốn bình yên thì hãy sống đơn giản.
Thế rồi đột nhiên nhớ đến ngày năm nhất, hay nằm buôn chuyện cả đêm với đứa bạn cùng phòng kí túc xá đã từng bảo nhau là nếu gặp được một người con trai nào đó hoàn hảo yêu mến thì tốt nhất cố gắng giữ làm bạn, làm người tri kỉ bên mình, bởi người yêu có thể chia tay, hôm nay là tất cả ngày mai có thể chẳng còn là gì của nhau, nhưng là tri kỉ thì có thể xa nhau nhưng không bao giờ bỏ nhau.
Còn giờ ngồi tự nhủ vì sợ mất nhau mãi mãi nên chúng ta chỉ có thể là hai người bước đi trên đường ray, sẽ mãi song song mà chẳng thề một lần gặp gỡ.
Tôi tin rằng trên đời này mỗi người bước vào cuộc đời của một người kia đều mang một ý nghĩa nhất định. Cho dù đến cuối cùng họ ở lại hay ra đi, thì cuộc đời chúng ta cũng đều vì họ mà ít nhiều thay đổi. Cho dù cả phần đời còn lại gặp, hay là không gặp lại người đó, thì người đã đi vào lòng chúng ta cũng vẫn sẽ sống mãi trong lòng chúng ta. Không quên đi được…
- Status buồn Em thôi không suy nghĩ vu vơ ,không buồn vô cớ, không còn viết về anh trong nỗi nhớ ngập tràn.
Tôi tin rằng trên đời này có một thứ gọi là “tuổi trẻ khờ dại”. Young and stupid-chúng ta như những con ngựa hoang chỉ biết dùng hết nhiệt huyết của mình để chạy về phía trước. Bất chấp những vết thương, bất chấp hết tất cả…Để rồi đến cuối cùng nhận ra, chúng ta chẳng thể nào quay lại thời tuổi trẻ ấy nữa.
Đơn giản vì chúng ta không phải là thánh nhân, mà cuộc đời chúng ta chẳng thể nào tránh sân, si, hận, tình…Nhưng rồi chúng ta đều cố gắng nhìn về phía trước, hi vọng vào một tương lai tươi sáng hơn.
Trên đời, có những chuyện trăm ngàn lần chúng ta muốn được làm lại…cũng có những chuyện cho dù có được quay lại trăm ngàn lần đi chăng nữa, thì chúng ta cũng vẫn mãi chỉ có thể lựa chọn một kết quả.
Cơn gió mang hơi lạnh tràn về khắp các nẻo đường, gốc phố…Những con người hối hả chạy tìm nơi tránh ướt, những bài hát nhẹ nhàng mà lạnh buốt trái tim, những khoảng cách chẳng phải xa nhưng cũng chẳng bao giờ cảm thấy gần.
Những khoẳnh khắc mãi ở trong lòng mà khó có thể có được lần nữa, những niềm tin và hi vọng vẫn nằm mãi ở đó, có những thói quen sẽ phải từ từ thay đổi như thay vị ngọt vào vị đắng của cafe…
Sài Gòn hôm nay lại mưa, tôi vội vã chạy nhanh về nhà để tránh những cơn mưa đang rơi ngoài kia. Đôi khi người ta sợ mưa, không phải vì người ta sợ ướt, mà sợ lạnh buốt con tim của mình. Tôi sợ nó, vì nó làm tôi đau lòng hơn khi chỉ 1 mình với 4 bức tường.
Cái thời khắc này, tôi hay thu mình lại, nghĩ về mọi chuyện, về những người đã đi ngang qua đời tôi, những người còn ở lại đây, chung quy lại sao tôi thấy cô đơn đến thế.
Không biết mình là ai, không biết phía trước là điều gì, hướng ra ngoài thăm dò thế giới, không có kết quả; hướng vào trong thăm dò tâm hồn mình, không có kết quả. Có người gọi nó là hoang mang, nhưng tôi gọi nó là thống khổ.
- Status yêu thương Đừng bắt con phải lựa chọn giữa gia đình và người con yêu mẹ nhé
Cứ lớn là cô đơn, cứ bước ra đời là cô độc. Gần kế bên đó nhưng sao tôi thấy xa quá. Do tôi đa nghi hay do lòng người thay đổi. Tôi sợ cái cảm giác một mình, một mình lủi thủi với 4 bức tường, ngoài trời thì mưa gió, còn lòng tôi thì cũng đầy bão giông.
Gió lùa qua khẽ lá, làm đôi mắt tôi cay cay. Có phải tại gió hay tại niềm tin của tôi về một điều gì đó không còn nữa. Có những điều không cần biết quá nhiều thì sẽ tốt hơn. Muốn bình yên thì hãy sống đơn giản.
Đôi khi tôi muốn nói thật nhiều, nhưng rồi lại thôi. Bởi vì có những bài học phải mất rất lâu để có được, có những con người phải tiếp xúc dài mới chỉ hiểu được một phần, có cả những câu chuyện lâu rất lâu mới vô tình biết được sự thật.
Có một số việc vừa phân trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau vừa cười lên đã tan thành bọt nước. Cuộc đời thì ngắn mà khao khát thì dài!
Một ngày dài lại kết thúc, nó thật sự dài đằng đẵng với những lo toan và bộn bề của cuộc sống,và nó cũng thật ngắn ngủi với những cảm xúc hạnh phúc chỉ lưng chừng. Lặng người,mệt nhoài với vô vàn lựa chọn, biết rẽ lối đi nào để không phải chạm tới ngõ cụt, hoặc vướng phải một đầm lầy!
Có những ngày trôi qua hững hờ như thế, không biết bản thân muốn gì, cần gì.tâm trạng chả ra đâu vào đâu, hay là cứ tự mình bản thân độc bước, chẳng cần ai, chẳng muốn làm phiền hà bất cứ ai…
Hôm nay đứng dưới một khoảng trời, thấy mình vẫn nhỏ bé và đáng thương. Trời không sao, hoặc có nhưng tôi không thể nhìn thấy, và tôi viết một mớ cảm xúc hỗn độn này dưới một bầu trời không có sao…
Hà Nội, một chiều nắng tắt, cơn mưa rào ghé nhanh, vụt đến và vụt đi như chỉ để nêm nếm thêm chút nực nội, gắt gỏng của ngày Hà nội mùa hanh khô. Lướt qua như thể chẳng muốn ai biết nó đến và như thể sợ cái cảm giác mưa vẫn rơi lúc đêm xuống
Hà Nội, đâu là nỗi cô đơn!Từng có những ngày, mưa lạnh xuống, kéo tấm chăn lên đánh một giấc ngon lành đến sáng. Mặc kệ thiên hạ ai yêu ai, ai ghét bỏ ai Mặc kệ tiếng ồn ào nơi ngã tư tan tầm, kệ bài kiểm tra ngày mai mà chưa một chữ trong đầu và kệ những bản nhạc lộn xộn cảm xúc của mấy đứa bên cạnh
Lời kết: Một ngày nặng trĩu! Mưa ngừng, nắng lên, sẽ lại có cầu vồng!