Ta có hẹn với tháng 5, hẹn cái ký ức thơ bé. Chợt nhớ hồi còn nhỏ cứ hôm nào nắng nóng là lại hì hục tự làm vài con búp bê cầu mưa treo lên khung của sổ gần bàn học.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những suy nghĩ thơ dại. Tôi có một niềm tin mạnh mẽ rằng cái gì chỉ cần muốn là đều có thể thực hiện được nhưng mãi về sau mới nhận ra rằng cuộc đời thực sự chẳng giống như hồi bé tẹo nào.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với màu trời trong xanh tinh khôi đến lạ .Tháng 5, mùa hè, bầu trời trở nên trong xanh hơn, cũng vì thế mà con người dễ mở lòng để đón nhận những điều qúy giá.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những cơn mưa rào đầu mùa bất chợt vội đến vội đi. Mưa dễ khiến tâm trạng ta trở nên sâu sắc hơn, làm cho ta hồi tưởng về một mảnh kí ức xưa cũ nào đó.
- Status chênh vênh Tháng 5, tháng của nhớ thương
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với mùi mưa. Bởi lẽ tôi yêu cái mùi ngai ngái của đất trước khi mưa, yêu những bong bóng nước mưa ngoài sân, yêu cái cảm giác được bao bọc bởi làn nước mưa trong trẻo mà lạnh lẽo mỗi lần tắm mưa.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những ngày dầm mưa vì thất tình. Người ta bảo khi thất tình, hãy đắm mình trong cơn mưa mùa hè để nước mưa che đi những giọt nước mắt, khi đó bạn có thể tha hồ khóc mà chẳng sợ ảnh nhìn của mọi người.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những cảm xúc bất chợt. Mưa, tôi thường nghe Radio, ngắm những giọt mưa bay trong không trung, cuốn phăng đi những điều không tốt. Để sau cơn mưa, trời lại sáng, để ta nhìn thấy cầu vồng, lại được đón nhận những điều tốt đẹp…
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với mùa hoa phượng. Hoa phượng đỏ rực mãnh liệt khiến cho trái tim mỗi người học trò loạn nhịp, khiến cho mỗi học sinh cuối cấp chẳng thể kìm lòng mà viết nên những vần thơ dành tặng cho tuổi học trò sắp qua.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với tiếng ve. Tiếng ve cũng bắt đầu ngân nga, hòa vào tiếng trống trường níu bước chân của tuổi thanh xuân.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với mùa hoa bằng lăng. Hoa bằng lăng nhẹ nhàng đáp xuống vai họ rồi bất giác mỉm cười. Hoa phượng chất đầy giỏ xe, được ép khô trong cuốn lưu bút đầy những lời chân thành mà xúc động đến nghẹn ngào.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với tuổi học trò, con đường mà mỗi người chỉ được đi qua duy nhất 1 lần trong đời, mãi về sau mới nhận ra có một số thứ dù có muốn cũng chẳng thể nào được nữa rồi.
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những ngây ngô tuổi mới lớn. Đó là ánh mắt ngọt ngào của cô bạn cùng bàn, là nụ cười của cậu bạn bàn trên khiến cả thế giớ bỗng chốc trở nên nhỏ đi chỉ vì nụ cười đó, là mỗi lần đi học muộn, nhìn thấy bác bảo vệ thì chạy hết sức có thể vào cổng trường…
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những ký ức xa xôi. Thầy cô cấp 3 nói quả không sai chút nào: “Ba năm học cấp 3 quả thực rất ngắn, chỉ như một giấc mơ, vừa nhắm mắt đã vội vàng mở mắt ra, chỉ chậm một giây thôi là mọi thứ xung quanh, bạn bè, thầy cô biến mất, thanh xuân cũng vì thế mà chỉ còn mình ta bước đi”.
- Status tháng năm Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về
Ta có hẹn với tháng 5, hẹn với những kỳ thi. Tháng 5 đến, học sinh bước vào những kì thi hết sực quan trọng, đôi khi thấy bức bối vì áp lực thi cử nhưng, mãi về sau, khi lớn lên, mới nhận ra ngoài kia còn nhiều gánh nặng thực sự đặt lên đôi vai, có khi lại thèm cái cảm giác ngồi trong phòng thi ngày nào… Vì thế khi còn có thể, hãy sống hết mình vì tuổi trẻ, vì những đam mê để mai sau khỏi phải hối tiếc bất cứ điều gì…
Ta có hẹn với tháng 5, có hẹn với cảm xúc chơi vơi, bồi hồi, xao xuyến chẳng nói lên lời. Tháng 5 khiến tôi nhận ra nhiều ý nghĩa thực sự về cuộc sống, khiến cho ai đó bất giác nhớ về mới tình đầu, nhớ về gia đình, nhớ về những kỉ niệm quen thuộc…
Ta có hẹn với tháng 5, có hẹn với những kế hoạch tương lai. Tôi đang nghĩ liệu mùa hè của 10 năm sau, 28 tuổi, đủ trưởng thành và lí trí, tôi có còn muốn quay trở về những tháng ngày 17 này không? Dù có thế nào hôm nay tôi cũng sẽ sống hết mình để khỏi phải lãng phí thanh xuân.
Hẹn nhau giữa tháng 5, khi trời đang nắng hoá cơn mưa đầu mùa
Để cơn mưa tưới mát những lắng lo ngày bên nhau đón đưa
Tình yêu hãy giữ yên đây, trong vòng tay ta như thế
Vì có em, đời ấm êm, mình có nhau như ngày xưa đã từng.
Tháng 5, tôi nhặt cánh phượng vĩ cháy rực trên tay báo hiệu mùa thi đang đến rất gần, tôi biết cuộc đời vốn dĩ là những gặp gỡ rồi chia ly thế nhưng tôi vẫn không ngăn được những giọt nước mắt buồn thương…
Kết thúc sẽ là khởi đầu mới, như những lần tháng 5 về, mùa thi tới, trải dài trong 12 năm học đằng đẵng là những cuộc chia tay bạn bè mà chúng ta đều đã dần quen, thế nhưng, cuộc chia tay lớp 12 vẫn luôn là một nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời một người. Chia tay để trưởng thành, để trải nghiệm nhiều hơn cuộc sống, để tạm biệt hết những mộng mơ và vô tư học trò, rồi sau đó, mỗi người sẽ đi trên con đường riêng với những buồn vui của mình và thấu hiểu nỗi cô đơn như một người bạn trong hành trình đi tới.
Tháng 5 sẽ khép lại cuộc đời của nhiều người và có thể mở ra một chân trời hoặc tươi sáng, hoặc vô vọng, nhưng những kỷ niệm ngày cuối cấp trong veo sẽ là món quà theo suốt trong cuộc đời, để những ngày tháng 5 nào đó, khi nhớ lại, chúng ta đều thấy bồi hồi nhớ thương…
Có mùa phượng vĩ không tên thành hò hẹn
Đỏ cái nhìn vương vấn lúc chia tay
Cô bạn gái ngại ngùng không dám khóc
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt cay cay.
Có tiếng ve suốt một thời không ai hay
Chỉ lúc đứng cạnh nhau mới thấy buồn đến thế
Mười hai năm ve kêu như thành lệ
Bước đi không đành mà ngoảnh lại buồn hơn…
Tháng 5, rồi sẽ trở lại nhiều lần nữa, nhưng tuổi xuân và những ngày tháng tung tăng trong màu áo trắng sẽ mãi mãi nằm lại trong những cuốn nhật ký, trong những bức ảnh, trong những bưu thiếp học trò. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn có một thời thanh xuân sôi nổi ở trong tim. Và như thế, chúng ta sẽ mãi sống với một trái tim son trẻ.
Trời tháng 5 chang chang nắng. Vít ga khắp mọi đường. Đeo khẩu trang và kính râm. Khóc nấc lên như chưa bao giờ được khóc.Đừng tò mò. Trong đó có dao đấy. Cứa vào lòng sắc lắm! Đâm vào lòng nhói lắm!
Lời kết: Tháng 5, đến cả những kẻ lạnh lòng nhất cũng thấy nhịp tim trở mình nóng hổi và lấm tấm trên ký ức là những giọt mồ hôi mất mát. Mà này, liệu em có trở lại để nắm lấy tay nhau sau bao lỗi lầm, nếu tôi bảo bây giờ tôi khác lắm?