Có một nỗi nhớ không tên . . .
– Có một nỗi buồn vô cớ . . .
– Có một số điện thoại không thèm lưu tên nhưng vẫn nhớ
– Có một người nào đó đã vô tình nhưng vẫn chẳng thể làm ngơ..
Cho dù anh có cố gắng thế nào để quên đi ai đó, anh vẫn sẽ còn đôi chút tình cảm với họ, so sánh những chuyện ngày xưa và hiện tại. Và anh đôi khi hy vọng người mới trong cuộc đời đối phương vẫn là mình, và mọi thứ vẫn như cũ, mọi điều không hay đều được xóa bỏ. Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng trong tình yêu thì không. Dù chúng ta chia tay đã lâu và giờ đều đã có những tình yêu mới trong đời mình, em không thể không tự hỏi giờ anh sống thế nào, và khi em thấy anh liếc nhìn em, em không thể không tự hỏi liệu trái tim anh có đập nhanh hơn một chút, giống như trái tim em khi em thấy anh.
Em nghe thấy ai đó thì thầm gọi tên anh, nhưng khi quay lại, em chỉ thấy đơn độc mình em. Và rồi, em nhận ra chính là trái tim em đang bảo với em rằng: em nhớ anh.
Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.
Anh ước chong chóng có thể quay ngược chiều gió…
Anh ước quá khứ có thể trở lại… xua tan đi hết những nỗi đau…
Anh ước có thể quay về với em như ngày xưa để trở về thời điểm xuất phát… và anh sẽ yêu em nhiều hơn.
Thầy giáo dạy anh một giờ = 60 phút, 1 phút = 60 giây, nhưng thầy không dạy anh là 1 ngày xa em lại bằng 1 thế kỉ.
Anh nhớ em!
…………Bao nhiêu???
Bao nhiêu nắng… để làm khô 1 dòng sông?…
Bao nhiêu mưa… để cuốn trôi 1 sa mạc?
Bao nhiêu cái hôn… để đong đầy 1 tình yêu ?
Bao nhiêu cái nắm tay… để xóa bỏ khoảng cách?
Bao nhiêu cái ôm… để thấy ta trưởng thành ?
Bao nhiêu giận hờn… mới biết anh nhớ em đến nhường nào…
Có những lúc bạn nhớ da diết ai đó, nhưng bạn sẽ không gọi điện cho người ấy. Gọi điện cho người ấy, không biết phải nói như thế nào, chi bằng không gọi vẫn hơn. Nhớ một người, không nhất thiết cứ phải nghe thấy giọng nói người đó. Nghe được giọng nói người đó, có thể lại là một chuyện khác. Mọi thứ trong tưởng tượng, thường bao giờ cũng đẹp hơn một chút so với hiện thực. Người ở trong nỗi nhớ nhung đó, cũng sẽ ấm áp hơn người ấy ở ngoài đời. Nỗi nhớ dường như là một thứ gì đó thật xa xôi, nhưng có những lúc lại gần gũi hơn cả so với hiện thực. Nỗi nhớ rất gần, bên kia đầu dây điện thoại dường như lại rất xa, chi bằng không gọi điện thoại vẫn hơn.
Con người là như vậy, khi tấm lòng trong như nước, không nhớ không thương, dù có phiêu dạt như bèo nước cũng chẳng sao. Nhưng một khi trong lòng đã có mong nhớ, khắp nơi sẽ đều là ràng buộc.
– Bây giờ tôi phát hiện ra, tình cảm mà không còn phải nhung nhớ, thì không còn gọi là tình cảm nữa rồi.
– Hơi khó hiểu.
– Nhớ nhung là dùng đầu để nghĩ, còn ở bên nhau là dùng mắt để nhìn. Có lẽ tình cảm của sự nhung nhớ luôn đẹp hơn.
– Tại sao?
– Bởi vì đầu óc thì dễ dàng lãng mạn hoá, còn mắt nhìn thì chỉ có thể phản ánh hiện thực mà thôi.
Có 1 tình bạn đã từng là tình yêu
Có 1 tình yêu đã từng là hạnh phúc
Có 1 hạnh phúc giờ là kỷ niệm.
Có 1 kỷ niệm giờ trở thành nỗi nhớ
Nỗi nhớ ấy giờ là nỗi đau nỗi đau nhói lòng…
Mưa lại rơi và anh lại nhớ em nhiều hơn, anh vẫn là cơn mưa của em, bên cửa sổ, dù cho em không cần nó nữa, dù cho nó buồn nhưng nó vẫn sẽ ở đó,…
Dù cả thế giới này quay lưng lại với em, thì cơn mữa đó vẫn sẽ mãi ở đó, vẫn sẽ dõi theo em, và một lúc nào đó khi em quay lưng lại, em sẽ thấy cả cơn mưa…
Bỗng! Một ngày ta chợt xa nhau
Em nhớ anh, nhớ nhiều… nhiều hơn em nghĩ
Em loay hoay tìm hoài trong ký ức
Những bóng hình anh của xa xôi
Chợt chơi vơi khi nhìn về hiện tại
Anh chẳng còn nơi em!!!
Luôn tự nói với chính bản thân rằng người đó không xứng đáng để mình yêu nhưng tại sao cứ nghĩ về người đó mãi không thôi. Tay không ngừng bấm tên tìm kiếm dù biết răng họ đag sống rất tốt, đang rất hạnh phúc. Không phải mình cũng đang rất hạnh phúc hay sao. Cứ tưởng chừng như đã quên không ngờ lại khó đến vậy.
Có khi nào mưa bị lãng quên
Bên kia bầu trời nắng đã lên
Sưởi ấm trái tim em cô quạnh
Trái tim anh vẫn còn lạnh
Em còn nhớ anh?
Mưa vẫn rơi và nỗi nhớ cứ hoài trong anh. Căn phòng thêm ảm đạm và anh cứ mãi lẩn quẩn với những kỷ niệm ngọt ngào mà đôi ta có được, chúng trói anh bằng những vòng dây nỗi nhớ. Chẳng biết phải làm gì, phải như thế nào ?! Chỉ có thể tự dày vò anh nhớ em, sao nhớ quá!
Lời kết: Chẳng có một ai yêu mà không nhớ. Nỗi nhớ chính là hương vị không thể thiếu của tình yêu. Yêu càng nhiều thì khi xa nhau càng nhớ nhau. Hương vị của nỗi nhớ tuy không ngọt ngào nhưng cũng rất đặc biệt, nó chứng minh cho nồng độ tình yêu của chúng ta.