Là anh ngu ngốc hay tại duyên mình chỉ đến vậy thôi em? Vậy những lúc ấy, em có muốn giữ tay anh lâu hơn không? Muốn ôm anh không? Muốn nói với anh điều gì khác ngoài hai chữ “tạm biệt” không?
Này em, cô gái rất giống anh, giống cả cách sống lẫn cá tính, giống đến mức anh không dám ở bên một người như em. Vì anh sợ, mỗi lần nhìn em anh lại thấy chính mình, anh lại thấy đau những nỗi đau em cố giấu sau nụ cười ngây dại. Anh sợ em sẽ chẳng bao giờ thổ lộ thật lòng mình với anh giống như anh đang che giấu cảm xúc của mình với em.
Này em, cô gái anh thương mà không biết là đơn phương hay có hướng. Em mạnh mẽ lắm, đến mức đôi khi anh không cảm thấy mình là một người con trai, có lúc còn yếu đuối hơn cả em, chỉ muốn nắm tay em, ôm em mà khóc.
Nhưng, anh lại chẳng thể đến bên em, anh sợ giẫm lên chiếc bóng của chính mình, nhưng lúc đến để ôm lấy bóng thì cái bóng biến mất chẳng thấy đâu. Giống như anh và em, đến bên nhau nhưng không bao giờ mở lòng để có thể ở lại với nhau.
Này em, lúc em rời đi, anh thật sự muốn níu giữ em ở lại. Muốn ôm em thật chặt, nói với em ba từ tám chữ sến súa mà các đôi trẻ hay làm. Nhưng, sao anh chỉ cười, chỉ bắt tay em hờ hững để em không cảm thấy có điều gì đó khác biệt giữa anh và em. Là anh ngu ngốc hay tại duyên mình chỉ đến vậy thôi em? Vậy những lúc ấy, em có muốn giữ tay anh lâu hơn không? Muốn ôm anh không? Muốn nói với anh điều gì khác ngoài hai chữ “tạm biệt” không?
- Status chênh vênh Có phải chúng ta đã từng yêu nhau như một thói quen, bên nhau cũng chỉ vì thói quen
Này em, em từng nói em đang tìm một người hiểu mình, nhưng chưa tìm ra và sẽ không bao giờ có người hiểu em. Em nói đúng, và anh cũng như em. Chúng ta thích sự độc lập, thích vươn xa hơn những gì chúng ta đang có và đạt được thành công bằng chính năng lực của mình. Nhưng đôi khi, em quên mất em là con gái. Để anh nói cho em nghe, con gái nếu quá thành công sẽ phải cô đơn dài hơn, lâu hơn so với mong muốn. Anh hiểu, vì vậy anh biết bên cạnh em cần một người có thể hiểu được em như anh.
Này em, anh sắp đi rồi, nhưng vẫn chưa đủ dũng cảm để nói anh thương em. Anh chỉ biết nhắn gửi tới em những dòng chữ chẳng viết cụ thể cho một ai cả, anh chỉ biết gọi em là người thương còn ở lại, ở lại một nơi không có anh, một nơi anh không tới.
Cô gái nhỏ anh thương, hãy sống hạnh phúc và chúc em tìm được một người hiểu mình như anh đã từng hiểu và luôn muốn thuộc về thế giới của em.Tôi vẫn tin trong lòng người đàn ông luôn có một bóng hình mà dẫu có yêu tiếp trăm ngàn lần nữa cũng không thể phai nhạt. Chỉ là cảm xúc đứng yên, kí ức đã chìm sâu vào một tấm phong ấn mang tên thời gian tuy đã cũ nhưng không bao giờ rơi mất
- Status buồn Đến cuối cùng, cũng đâu ai yêu mãi được một người
Có thể rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, em sẽ quên anh, quên nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt chăm chú của anh, cũng quên đi tình yêu của em dành cho anh. Có thể rất nhiều, rất nhiều năm sau đó, anh sẽ nhớ lại em, nhớ lại lúc em buồn bã chán nản, cũng nhớ lại tình yêu của em dành cho anh. Ở đời, chẳng ai có trách nhiệm phải yêu thương ai hết. Người luôn yêu em rồi cũng sẽ rời bỏ em khi nhẫn nại cùng tự tôn đều mất đi. Người ta đâu chỉ sống để đơn phương phía sau, mãi nhìn về một hướng. Em rồi sẽ hiểu, từ bỏ đôi khi đồng nghĩa với thở dài, thanh thản buông tay một người để tìm kiếm cả bầu trời xanh…Vì ai lại bên ai mãi được đâu!
Yêu một người như thế, không tốt đẹp, không hoàn hảo, cũng không còn quá nhiều niềm tin. Giữa thế giới quá khắt khe này, giữa cuộc đời tôi vốn muốn sống hời hợt này, lại một lần vì yêu người mà cố chấp. Không rõ lý do tại sao, không rõ lý do tại sao nhất thiết phải là người. Chỉ biết gặp người, dường như cả thế giới xung quanh tôi đều thay đổi rồi. Tôi muốn bên người, gỡ bỏ xuống từng nụ cười hờ hững ấy. Ở bên người, cho tới khi những vết thương của người lành lại, từng chút một…
Tôi vẫn cố chấp với tình yêu của mình, nhưng không thể nào cố chấp chạy theo níu kéo bước chân của người nữa. Tôi không muốn tình yêu của mình trở thành đáng thương, cũng không muốn người vì tôi mà vướng bận. Tôi biết rõ người ở đó, nhưng không tìm đến nữa…trên đời này, có những tình yêu đã định sẵn chỉ có thể giữ trong im lặng mãi…
Tôi trở về với thế giới của mình, hời hợt với tất cả mọi thứ. Vẫn vui, nhưng nhất quyết không đặt tình cảm của mình vào thứ gì đó nữa. Ở bên ai, khóc với ai, nói với ai…cũng không mang nhiều ý nghĩa nữa. Tình yêu không thực dụng, không màng tất cả, đời này cũng chỉ có thể một lần thôi. Còn người như tôi, vẫn phải lý trí, vẫn phải vì mình mà sống, vẫn phải để tình yêu đứng sau biết bao nhiêu thứ khác nữa…
Lời kết: Thế nên tôi không chờ đợi, cũng không hứa hẹn…cuộc đời này không vì ai mà quên đi mất bản thân mình…