Tôi đã từng nghe một người nói ” cuộc đời vốn có cái sắp xếp của nó rồi!” nhận ra thật đúng, có sắp xếp theo một trình tự ấy chứ. Có lúc em lên đến vinh quang rồi cuộc đời sẽ lật ngữa ván cờ cho em xuống hố tuyệt vọng, cứ thế lên lên xuống xuống, thật nực cười.
Cô gái như em lại ” chấp ” hết những khó khăn đó và tưởng chừng như không có gì có thể đánh gục em một lần nào nữa, em cố chấp trong những suy nghĩ, hành động, chẳng ưa những nơi ồn ào, lui mình vào một gốc bình yên riêng của tâm hồn.
Em chẳng nghĩ mọi thứ phức tạp như trước nữa, chẳng thể nói cho ai biết em đang buồn, mà cũng chẳng ai biết em đang thế nào phải không em? Em cảm thấy bất lực thì em buông xuôi, chẳng cần suy nghĩ đắn đo nữa, chẳng cần ai khuyên nhủ nữa, em muốn một mình và muốn đọc những cuốn sách yêu thích, uống loại trà mình ưa thế thôi là em đã toại nguyện.
Hằng ngày em vẫn nghe đi nghe lại bản nhạc đã xưa cũ, ròi tự mình hồi tưởng lại kí ức và tự làm bản thân phải buồn rầu.
Mà sao lại thế hả em ơi, em như thế có mệt không em, em cứ diễn cho người tin mình đang ổn, mình đang vui, mệt lắm phải không em! có ngày em khóc đến sung cả mắt, nhìn vào ai cũng biết là tối qua em nhu thế nào nhưng sao gặp người ta em vẫn cứ cười cho một sự biện hộ. em chẳng dám thanthở như trước nữa, chỉ lặng lẽ gục đầu xuống gối và nấc từng tiếng khóc lặng lẽ, sao phải thế hả em?
Nhưng nếu không làm thế em phải biết làm sao, cuộc đời mà em sống theo cảm xúc của mình thì ôi thôi chết, người ta lúc nào cũng có một cái mặt nạ mà dự bị: tươi cười, lạnh lung,…. Vô số. Em chẳng cần thương hại, chẳng cần sự.
- Status xúc cảm Mọi chuyện đều có thể buông bỏ, chỉ cần đủ tuyệt vọng…
Tôi chẳng hiểu tại sao em phải giấu mình trong chiếc vỏ cũ kĩ chẳng tin vào ai hay tin bất cứ điều gì như thế.. tại sao em cứ phải giả vờ hạnh phúc khi em chưa một lần thử mở lòng với lấy hạnh phúc rồi nâng niu?
Cô gái à, tôi biết em sinh ra đâu phải để mạnh mẽ đâu, tại sao em lại chọn mang trên mình cái vỏ bọc mạnh mẽ tưởng chừng như có thể làm em mệt mỏi bất kì lúc nào như thế? Là bởi em không còn lựa chọn nào khác ngoài mạnh mẽ bước tiếp hay vì phải giả vờ như em vẫn ổn và luôn vui chỉ vì em sợ phải nhìn lại những thứ làm mình đau? Hay chăng em cho rằng yếu đuối và được yêu thương chở che với em lúc này đây là điều xa xỉ quá?
Tôi biết chứ.. một cô gái cô đơn như thế nào ta làm sao biết nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của họ.. Và em.. Tôi hi vọng em đang hạnh phúc giống như em giả vờ vậy, mặc một bộ đồ đẹp, đứng trước mặt người khác cười nói vui vẻ.. Em đừng xây cho mình một cái tường chắn và rồi ngồi chờ một người có thể đủ kiên nhẫn, dịu dàng và chân thành phá vỡ nó đi để đến bên em.
Thực tế thì ngược lại em ạ. Dù có kiên nhẫn hay chân thành đến đâu thì người ta cũng sẽ thôi ngốc nghếch khi cố gắng nắm lấy một người mà chị sợ hãi yêu thương, sợ tổn thương lần nữa rồi trốn mình trong cái lớp vỏ cũ kĩ như thể chỉ mình em thuộc về thới giới đó vậy.. Thế giới chỉ có một người cô đơn chừng nào chắc em biết..
Em ơi lớn lên rồi ta mới thấy đời không màu hồng như hồi bé ta tưởng tượng, những gốc khuất mà giờ ta mới hiểu thấu, tâm hồn trong sáng, hồn nhiên của em bây giờ chỉ còn là những thứ phức tạp, phức tập đến mức không thể giải thích, chỉ im lặng cho qua.
- Status hay nhất Cuối cùng, bạn sẽ gặp một người chỉ cho bạn biết tại sao bạn phải cô đơn giữa những ngày vừa qua…
Em ơi hàng khối người ngoài kia họ bận, bận cho cuộc đời họ, bận cho công viêc, con cái, còn ai quan tâm đến em ngoài gia đình, em không biết lo cho em thì em lo cho ai đây!
Em ơi người ta cứ nghĩ đời cứ như mơ em nhỉ, đời mệt lắm mấy ai dám nói mình đủ mạnh mẽ mà bước ra đời, chịu những thị phi, lời lẽ ra vào mà không có phút yếu lòng, có phút khóc òa như đứa trẻ.
Rồi có lúc nó sẽ dập em, dập nát những hy vọng em mới nhận ra không có gì là hiển nhiên cả, không ai cho không ai thứ gì! Khó khăn không chừa một ai đâu em, nhỏ không khổ thì lớn khổ, lớn không khổ thì già khổ, ai cũng phải chịu, đó là cuộc sống.
Tôi sợ.. sợ lắm những cô gái đã từng bị tổn thương sâu sắc bởi những lần tin tưởng trao đi yêu thương chân thành nhất, tha thiết nhất.. rồi giờ đây chìm mình trong cái ranh giới giữa “tin tưởng” và “hoài nghi”.. gắn lên môi nụ cười chứng tỏ mình vẫn ổn. Và để bảo vệ mình khỏi những tổn thương em lại đi từ chối yêu thương của người khác.. Có đáng không em?
Tôi biết có rất nhiều chàng trai đã yêu em, đã cố gắng kiên nhẫn lại gần em, làm mọi thứ chỉ để phá vỡ đi cái rào chắn em dựng để từ chối yêu thương ấy nhưng rồi lại chẳng một ai có thể đến gần em, ở bên em..
Bởi cái cách mà em đóng chặt trái tim mình khiến cho họ sợ, hợ sợ không đủ giản dị, không đủ chân thành, vòng tay không đủ lớn và trái tim chẳng đủ bao dung để có thể xoa dịu hay ôm chặt lấy những vết thương lòng em vẫn còn mang..
Em biết không?Tôi chẳng hiểu tại sao em phải giấu mình trong chiếc vỏ cũ kĩ chẳng tin vào ai hay tin bất cứ điều gì như thế.. tại sao em cứ phải giả vờ hạnh phúc khi em chưa một lần thử mở lòng với lấy hạnh phúc rồi nâng niu?
Cô gái à, chắc chắn một điều rằng dù em có mạnh mẽ hay yếu đuối bao nhiêu đi chăng nữa.. thì em cũng đáng được yêu thương, được hạnh phúc.
Lời kết: Và thử nghĩ xem, một sáng tỉnh dậy, em mở lòng mình và mỉm cười với mọi thứ xung quanh em, tin tưởng vào tình yêu em chọn.. tôi tin rằng em sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Như một câu nói em từng chia sẻ: “Muốn sống một cuộc đời lười nhác, ngắm cảnh mình thích, làm những chuyện mình thích, ở bên người mình thích, tiếp tục sống mà không cần phải động não gì.” Cô gái à… tôi chờ em mở lòng mình đấy.