– Chỉ cần thấy Anh cười
– Em sẽ là nqười Hạnh Phúc.
– Đối vs Em vật chất xa hoa là những món đồ xa xỉ.
– Nụ cười của Anh là Bình Yên vô giá.
– Nếu ai đó hỏi Em Hạnh Phúc viết
thế nào?
– Em mỉm cười viết tắt đó là ANH…!
Từ lúc xa anh...em cảm thấy cô đơn nhiều lắm. Không có người luôn để em gác máy trước, không có người đặt em ở đầu cuộc gọi, ưu tiên em bất cứ lúc nào em cần, dù trời mưa bão hay nắng gắt nếu em cần anh sẵn sàng ở bên em. Tuy ở đây xa lắm, cô đơn lắm nhưng mỗi lần nghĩ đến anh, nghĩ đến kỉ niệm đã có giữa hai ta thì em có thêm động lực để cố gắng sống hạnh phúc. Em không để sự ra đi của anh trở nên vô nghĩa…
Gió cuốn lá bay
Em loay hoay giữa dòng đời lặng lẽ
Mưa rơi, mắt nhòe
Em bước nhẹ về phía ko anh.
Nước mắt:
Chảy xuôi – chỉ làm nguôi kí ức…
Nước mắt:
Chảy ngược – mới đẫm được niềm đau…
Và mình:
Lạc mất nhau – chắc là do – yêu quá vội – phải không anh…?
Em buồn lắm khi chúng ta đang hạnh phúc mà phải xa cách. Em lê bước chân thật chậm, dường như mùa đông sắp đến, gió lùa ngang mái tóc mây bồng bềnh trong gió. Em thấy cái lạnh của mùa đông đang cắt vào da thịt mình, trái tim yếu mềm này đang đau lắm anh à.
Em muốn quên anh, muốn quên tất cả thuộc về anh. Em đã xóa cả số điện thoại để mình không bao giờ còn có thể liên lạc. Nhưng, anh có biết, em đã lưu số của anh vào trong một nơi vô cùng đặc biệt, nơi mà cả cuộc đời em cũng không thể xóa nhòa. Đó là cuốn sổ tay trí nhớ, tất cả thuộc về anh đã in sâu trong trái tim em.
- Status cho ngày 24/12 – Giáng Sinh này lại mình em cô đơn lạc lõng
Em nhớ anh! Nhớ anh đến kinh khủng. Nhớ đến phát khóc. Nhớ đến mức không biết phải làm thế nào để vượt qua được nỗi nhớ này. Em tưởng chừng mình như sắp gục ngã trước nỗi nhớ vô biên. Em chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ anh đến mức này khi anh xa em.
Lại một buổi tối nữa không có anh ở bên, em vẫn gửi tới anh nỗi nhớ, không biết phải làm sao để có thể được ở bên anh trong suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời mình. Em không cần những thứ vật chất quá cao sang, chỉ cần anh thôi. Một buổi tối vui vẻ anh yêu nhé. Lời bài hát “Mơ một hạnh phúc” và “Con đường hạnh phúc” em vẫn thường hát anh nghe cứ văng vẳng đâu đây. Em yêu anh rất nhiều.
Anh đã dạy em yêu là như thế nào …
Vậy xin anh hãy dạy em làm sao để quên một người …
Em lại chợt rơi nước mắt
Em nhớ anh lắm…
Nhớ những câu nói vu vơ làm em bật cười trong hạn phúc
Nhớ những câu nói vô tình khiến em bật khóc đến đau lòng……
Những ngày đầu thích anh
– Em cứ nghĩ là cảm giác nhất thời
– Rồi dần theo thời gian nó cũng sẽ biến mất..* Nhưng đến khi…
– Tim em biết đau nhói
– Khoé mắt em thấy cay cay
– Và em không còn cười nhiều như trước nữa
– Lúc này em mới biết…
– Em đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn em nghĩ…
Vì anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em mất rồi.
- Status mong anh tha thứ… sau tất cả, em biết mình đã sai!
Quên anh là chuyện cả đời này em cũng không cách nào làm được. Gặp nhau sai thời điểm, gặp nhau quá muộn, là chuyện khiến cho em cảm thấy nuối tiếc nhất trong cuộc đời này. Sau này, như lời anh nói, rằng sau này em sẽ yêu người khác, sẽ có người mang đến hạnh phúc cho em, nhưng người đó lại không thể nào là anh. Có lẽ ở một lúc nào đó em đã lầm tưởng sự an toàn khi bên anh là tình yêu, nhưng đó thực sự không phải.
Anh không biết, bởi vì vốn anh không yêu em. Sau này chắc chắn em sẽ yêu người khác, sẽ ở bên người khác, nhưng thứ hạnh phúc em từng muốn nhất trên đời này, là ở bên anh…
Xa anh, em không chỉ mất một tình yêu, mất đi quãng thời gian yêu đương trong sáng và đẹp đẽ nhất của tuổi học trò mà còn mất đi sự dũng cảm của tuổi trẻ. Mất đi cái cảm giác dám yêu, dám hết mình vì cảm xúc, dám chấp nhận khó khăn, đương đầu với thử thách, vấp ngã và đứng lên… chỉ vì tình yêu. Thế có phải đã mất quá nhiều không anh?
Giờ đây, em không cho phép mình là cô bé mộng mơ, suy nghĩ đơn giản, sống và làm việc theo cảm xúc nữa. Bởi lý trí nhắc nhở em, kinh nghiệm đau thương của mối tình đầu tan vỡ vẫn còn đó.
Giờ đây, em không cho phép mình tùy ý yêu thương, tùy ý trao gửi trái tim, tùy ý ngốc nghếch và ngô nghê để yêu một ai đó nữa. Bởi em không muốn một ngày, anh ra đi và ném lại cho em một câu lạnh lùng “Anh không thích phụ nữ ngốc”.