Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau, yêu thương nhau trong những buổi chiều ngược gió.
Tháng 11 à, chào em, đã sẵn sàng rồi những ngày Đông rất ấm!
Tháng 11 – tháng của niềm hi vọng.. những hi vọng mong manh nhưng đủ để tôi mỉm cười với cuộc sống bộn bề này…
Tháng 11 – tháng của những cơn gió chớm đông se se lạnh và tháng của ngày lễ tri ân.
Tháng mới với bao điều mới lạ.
Bắt đầu cảm nhận những thay đổi mới của cuộc sống quanh ta.
Chào tháng 11:
* Tháng của chờ mong
* Tháng bắt đầu mùa đông lạnh lẽo.
Em về rồi! Tháng 11 chiều nay
Theo gợn gió nắm bàn tay trở lạnh
Những vàng thu cũng ngơ ngác trên cành
Vài giọt nắng chẳng làm hanh mùa nữa.
Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của màn đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai…
Với tôi, tháng 11 còn làm mềm tim đứa học trò hay vẩn vơ nghĩ ngợi, hay sống với những hình ảnh quá khứ lắc lơ xa.
Tháng 11
Tuyết và anh
Đều lạnh
Đều mong manh và dễ tan
Trí nhớ của anh về những lọn tóc xoăn như níu lại.
Tháng 11
Đường về muôn nẻo.
Giấc mơ nằm lại nơi đâu??
Tháng 11 về nắng ngập tràn con phố
Thu xạc xào nhuộm gió heo may
Tháng 11 về rồi anh có hay
Mùa tình yêu xao xuyến niềm hạnh phúc.
Tháng 11
Những ngày tự nhắc mình kéo cao cổ áo trước gió lạnh trời mưa phùn, ấy là đã đủ mạnh mẽ chưa hay cũng vẫn là nỗi cô đơn trá hình chẳng thể gọi tên không biết nữa…Chỉ biết là khi nghe mưa li ri ngang khóe mắt không đủ để nhạt nhoè khuôn mặt thì nhớ rằng mình là một cô gái với đủ thứ cần phải một bmình che lấp đi thôi.
Tháng 11 ơi gửi dùm ta…
… Một chút nhớ
Một chút thương
Một chút yêu đong đầy nơi sâu thẳm.
Tháng 11, lần đầu em cảm nhận hết được vị ngọt ngào và sâu lắng của tình yêu, dù có cách xa như thế nào, nhưng yêu thương vẫn còn vẹn nguyên đó. Những ngày em ngồi nghe tiếng mưa rơi theo từng phím dương cầm, thấy yêu thương đong đầy trong trái tim…
Tháng 11 em mang màu trắng tinh khôi “em rất hãnh diện với tình yêu của anh”. Và cũng mang anh đến thật bình dị và dịu êm cùng những tiếng đàn trong đêm. Em, mãi nhớ Tháng 11 ấy với “nhật kí anh viết trên tay em”.
Tháng 11, nơi em ở vẫn mưa vẫn gió, ngày nắng vẫn hát những bản tình ca…
Tháng 11. Em vẫn nhớ bóng dáng anh ngồi đàn bên khung cửa, tiếng dương cầm vang vọng trong đêm…Em vẫn nhớ tiếng guitar của anh đàn cho em nghe trong bản “Canon Rock” và “Wake me up when September end” từ nơi xa…
Tháng Mười Một về rồi đó anh
Gió đông bắc làm lạc mùi hoa sữa
Heo may tháng Chín giờ như không còn nữa
Phố xá co ro… khi cơn gió tràn về…
Đốt cháy đôi mình… bằng muôn vạn khát khao…
Hi vọng đông này, chúng mình sẽ có nhau…
Tháng 11. Anh biết không? đôi khi người ta không thể vượt qua nỗi nhớ vì nó quá lớn và quá nhiều kỉ niệm. Nhưng em tin một nửa Tháng 11 còn lại sẽ bình yên đi qua, như tình yêu của anh đã nhẹ nhàng đi qua, như Tháng 11 ngày xưa đã ngủ ngoan, ngủ ngoan những yêu thương cũ …
Lời kết:Tháng Mười Một, ngày dài lê thê kéo căng nỗi nhớ về những mảnh ký ức, vun vào tim từng hoài niệm khắc khoải. Biết tìm kỷ niệm nơi đâu để giữ, để nhớ, để không được phép quên. Lang thang mọi ngóc ngách, đâu đâu cũng thấy nức mùi kí ức nhưng sao nhạt nhòa, không thể chạm vào được.