Tôi muốn tìm một người mà lúc 24 tuổi chúng tôi có thể yêu nhau, đến 26 tuổi thì kết hôn, 28 tuổi sinh con, lúc 29 tuổi thì con chúng tôi đã biết gọi cha mẹ. Trải qua 7 năm, đến năm 40 tuổi, mặc dù tình cảm không còn mãnh liệt nhưng chúng tôi vẫn còn rất yêu nhau. Năm 50 tuổi, con của chúng tôi có người yêu. 60 tuổi, chúng tôi cùng đi du lịch. 70 tuổi được ôm cháu mình trên tay. Năm 76 là đám cưới vàng của chúng tôi. Cho đến tận lúc 80 tuổi cũng không sợ cái chết, bởi vì chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau.
Cái hồi 19, 20 tôi đã từng nghĩ “Ôi con gái cần gì phải đẹp, cứ hiền lành đáng yêu dễ mến là được rồi”. Làm đẹp chỉ là chuyện của mấy cô hotgirl bánh bèo thôi.
Cái hồi 19, 20 tuổi tôi đã từng nghĩ “Ôi sao cứ phải thay đổi bản thân làm gì, mình cứ thích đơn giản thế này thôi, thay đổi mệt lắm!”
Cái hồi 19, 20 tuổi tôi đã từng nghĩ sau này quan trọng làm công việc mình thích, làm gì đâu có quan trọng, lương bao nhiêu cũng không phải là vấn đề, cứ dốc hết sức mình để làm thật tốt là được.
Cái hồi 19, 20 tôi đã từng nghĩ, tình yêu là tất cả, là mọi thứ, chỉ cần có tình yêu thôi bất kì khó khăn thử thách nào rồi cũng sẽ vượt qua được.
29 tuổi tôi mới nhận ra rằng nhan sắc cũng là một loại tài năng. Phụ nữ xinh đẹp ở đâu cũng được yêu chiều hơn, dĩ nhiên nó chỉ là điều kiện đủ nhưng nếu không phải là một cô gái có tài năng xuất chúng thì hãy làm cho mình nổi bật bằng cách xinh đẹp theo một cách nào đó thật cuốn hút thật cá tính. Phụ nữ xấu giống như bông hoa không bao giờ tỏa hương.
- Status yêu thương Đừng bắt con phải lựa chọn giữa gia đình và người con yêu mẹ nhé
29 tuổi tôi nhận ra, tôi không thể mang cái tư tưởng của những năm 2000 sống ở những năm 2016, cuộc sống này vẫn luôn không ngừng xoay chuyển và người ta phải tập thích nghi với nó, dù có muốn hay không. Chẳng ai có thể nuông chiều bản thân mình nếu cứ cô lập hay tạo sự khác người sẽ tự đào thải chính mình mà thôi.
29 tuổi, tôi nhận ra được làm một công việc mình yêu thích thật tốt nhưng tiền và cơ hội mới chính là động lực để ta vươn lên, nếu không có chúng, có lẽ chúng ta sẽ mãi đứng yên đó, không quyết tâm, không phản kháng, cứ yên vị một chỗ nhìn người khác vượt lên xa mình.
29 tuổi tôi nhận ra tình yêu không quan trọng như tôi đã từng nghĩ, nó không phải là thứ làm thay đổi thế giới này. Có nó người ta sẽ sống vui vẻ, yêu đời nhưng cũng có thể chìm trong đau khổ nước mắt. Còn nếu không có, không ai phải buồn đau cả người ta sẽ có vô vàn những thú vui khác chờ đợi để khám phá, chỉ là ta có đủ kiên nhẫn để chờ người ấy đến hay không?
29 tuổi. Thấy cô đơn cũng là một loại cảm giác bình yên và tình yêu không còn là tất cả nữa.
29 tuổi, tôi đã thật sự bước qua tuổi mộng mơ và nhiệt huyết. Mỗi ngày cuộc sống trôi qua không còn để lại trong tôi nhiều cảm xúc như trước nữa. Tôi không thất vọng về điều ấy mà chỉ đơn giản nghĩ rằng: Cuộc sống có lẽ vậy khi tôi không thực sự làm chủ cuộc đời mình.
29 tuổi, tôi nghĩ tôi cần phải đối diện với thực tế có đôi khi phũ phàng nhiều hơn. 29 tuổi, tôi hầu như không còn muốn ghi chép những điều gì diễn ra trong cuộc sống. Vì đơn giản cuộc sống của tôi cũng chỉ như cuộc sống của những người khác mà thôi. Có đôi khi còn là tệ hơn.
29 tuổi, tôi yêu cầu cuộc đời của mình ở một sự nghiêm khắc. Tôi có vẻ như không tin tưởng vào những tình cảm xung quanh, nhưng cũng không nghi ngờ. Tôi dường như rất khó hiểu, tôi không dễ trải lòng với những người xung quanh. Tôi sợ cảm giác huyễn hoặc trong lòng mình mà có đôi lần những cảm giác đó đã đến với tôi trong thực tế. Tôi sợ buồn phiền, sợ cảm giác than thở với những người xung quanh về những khó khăn mà tôi phải đối diện.
Tôi không nghĩ rằng tôi cần một ai đó ở bên, nhưng cần một cái gì đó làm điểm tựa cho mình trong cuộc sống. Tôi không yêu ai ư? Không hẳn vậy. Nhưng với tôi, cảm giác hy sinh về tình cảm ấy cũng cần phải đến từ 2 phía. Tôi không bị lừa dối quá nhiều về tình cảm, nhưng những tổn thương thật sự không dễ xóa bỏ. Những tổn thương này, cứ lấn lướt và dồn nén với những tổn thương đã qua khiến cho tôi sợ hãi ngay cả khi nghĩ rằng mình có thể vượt qua được.
- Status buồn Nếu một ngày anh không còn thương em nữa, xin anh đừng làm tổn thương trái tim em.
29 tuổi, có đôi khi tôi thèm muốn cuộc sống của mình được một phần như trước đây. Có những đích để phấn đấu, có những niềm vui, niềm hy vọng để hướng tới. Tôi cần sự thanh thản trong lòng, cần cảm giác thanh bình với quá khứ của cuộc sống đã trôi qua. Có đôi khi tôi cảm thấy buồn, buồn vì sự ích kỷ của mọi người.
Ai cũng có thể đòi hỏi tôi sự tha thứ, yêu cầu tôi phải sống cho bản thân họ mà không suy nghĩ đến những cảm xúc dạt dào trong lòng tôi. Mới chỉ hơn một vài năm sau khi tôi đi làm, tôi đã cảm thấy mình già quá nhiều so với tuổi. Có lẽ do tôi đã suy nghĩ. Tôi có cảm giác như mình là một mảnh đất đã khô cằn, một bông hoa hay loài rau cỏ đã héo úa.
Tôi nhớ lại những cảm giác cuồng nhiệt ái ân và nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng như không thể dứt. Ai đó sẽ đến với tôi khi họ cảm thấy buồn, cô đơn và thiếu sex. Có phải là anh, là người luôn nói với tôi những lời yêu đương cháy bỏng, là người đã đem lại cảm xúc thật sự cho tôi trong chuyện tình cảm. Mặc dù tôi chẳng thể tin anh. Tôi không tin anh. Anh cũng sẽ chỉ như những người đàn ông khác mà thôi. Tham lam và ích kỷ.
Tôi từng rất sợ hãi, từng cảm thấy mất điểm tựa trong cuộc sống và cho đến bây giờ tôi cũng vẫn cảm thấy vậy. Nếu như tôi có thể rời xa mảnh đất này thì hay biết mấy. Tôi thèm được cảm giác tự do, thèm được cảm giác là mình, là cuộc sống của chính mình. Ước như tôi là một người phụ nữ nữ tính giống như những suy nghĩ mà tôi từng tưởng tượng về cuộc sống sau này. Tôi có thể chăm sóc gia đình, có thể chiều chuộng những người thân yêu xung quanh mình.
Được là một người phụ nữ “trễ nải” giống như những mẫu người phụ nữ mà tôi đã từng rất thần tượng. Giá như, vẫn mãi chỉ là giá như nếu như tôi không thực hiện. Rồi thời gian sẽ trôi qua, những muộn phiền cũng sẽ trôi qua như những cơn gió thoảng. Tôi lại trở về trong bóng dáng của một người phụ nữ nhạy cảm. Tôi sợ sự nhạy cảm đó, nhưng nếu không vậy thì sẽ không phải là tôi.
Lời kết: Rồi bình yên cũng sẽ đến với cuộc đời và những giông bão cũng sẽ qua đi cho tới khi tôi tìm thấy điểm tựa của mình trong cuộc sống. Không chắc chắn điểm tựa đó như thế nào nhưng hy vọng đó sẽ là điểm tựa giúp tôi cảm thấy yên bình trong cuộc sống.