Có những đêm lạnh lắm. Bật một bài hát buồn cũ kĩ, nhớ một người rất đỗi xa xăm. Thì ra, ai rồi cũng sẽ thành quá khứ của nhau. Ai rồi cũng sẽ ôm một nỗi buồn rớt trên những hạt tí tách. Mùa cứ nối mùa trôi. Người cứ nối người lướt qua. Hạnh phúc vốn dĩ là một hình thái cảm xúc quá đỗi mỏng manh. Vậy nên càng phải thật nâng niu trân trọng. Đời có mấy khi được bước đi cùng một ai đó đâu…

 

Thứ vốn dĩ không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Dù cho anh cố gắng yêu hay níu giữ nhiều hơn nữa thì cuối cùng hạnh phúc ấy vẫn tan. Bởi có duyên vô phận như ngắm trăng nơi đáy giếng dù đẹp đến mấy thì cũng tan biến khi mặt trời lên… Như những cơn mưa rào bất chợt mát lạnh giữa trời hạ oi nồng, mưa ngừng rơi thì nắng sẽ lại lên, lại hong khô tất cả và chăng để lại chút lưu luyến gì.

 

 

Trong cuộc đời mỗi người, có thể chúng ta sẽ gặp rất nhiều người, có thể mỗi người chỉ đi cùng với ta một quãng đường, sau đó họ sẽ nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác khi họ tìm thấy con đường phù hợp với mình hơn. 

 

Ngoảnh lại mới nhận ra rằng chặng đường mà chúng ta đã đi cùng nhau thật sự không quá dài và chúng ta cũng không thể nào quay ngược trở lại được. Nếu sớm biết sẽ không đi với nhau lâu, ta đã chẳng dành nhiều tháng năm cho những nỗi buồn như vậy. Và dẫu chẳng thể đi cùng nhau mãi nhưng những kỷ niệm nhỏ bé đời thường mà ta đã trải qua cùng nhau vẫn là hành trình đáng nhớ nhất. Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe.

 

Tình yêu là câu chuyện của những khoảnh khắc, thế nhưng người ta cứ thích hình dung nó như một câu chuyện mang tính chất quá trình. Và ta sẽ đau khổ với một thứ mình nặng lòng khi bản thân cứ mãi hình dung sai về nó. Tôi vẫn thường hay sai, bạn cũng thế, nhưng đó là lúc chúng ta chưa nguôi ngoai những niềm thương.

 

Cho đến bây giờ, trong tôi vẫn còn lưu giữ và thích cái cảm giác được nắm tay em, những ngón tay xiết thật khẽ. Và tươi cười, tôi hỏi một người lạ:

– Cô gái này là người yêu của con. Cô thấy cô ấy có xinh không?

Khoảnh khắc ấy, hai chúng mình thuộc về nhau. Và hơn hết, chúng ta an lòng khi ở bên một người. Chúng ta hạnh phúc và hãnh diện vì vẻ đẹp của người đi bên mình. Đôi khi chỉ là một nét cười, một ánh mắt hay một nếp nghĩ trong trẻo, nhưng với bản thân ta, nó đã là cả một thế giới đáng nâng niu.

  • Status xúc cảm – Buông bỏ vẫn là yêu

Trái đất chưa bao giờ ngừng quay khi thiếu đi một người, nhưng thế giới riêng của một người hẳn là sẽ ý nghĩa thêm rất nhiều khi dung nạp thêm một người khác nữa. Người mà họ thương, họ yêu.

Vậy thì, việc bước đi cùng một ai đó chẳng phải là một hạnh phúc đáng để trân trọng dựng xây lắm hay sao?

 

 

Thỉnh thoảng những con người độc thân mà thường ngày cứ mải miết lao vào vòng xoay cuộc sống vẫn hay nhận thức được sự hiện hữu của sự cô đơn mơ hồ vô định như thế.

 

Đến một lúc nào đó, người ta sẽ thôi quan trọng hóa không gian của thực tại, thôi câu lệ những nghi thức cho một cuộc gặp gỡ. Con người gặp nhau phần nhiều trong không gian của cảm xúc, trong sự đồng điệu và dõi theo. Và Nỗi cô đơn luôn là một không gian lý tưởng cho một buổi hẹn cùng người lạ. Nhưng phải là một người lạ đã quen lối.

  • Những dòng status chênh vênh – Dành cả thanh xuân để yêu ai đó…

Mình đến bên nhau như những người lạ như thế. Nếu cần phải có một lý do để giải thích cho việc tôi với em bước đến bên nhau thì tôi nghĩ nó có lẽ là Duyên may. Có thể bạn không tin nhưng rồi đến một ngày bạn cũng như tôi khi ấy thôi. Mầm sống của Duyên may nảy nở trên mảnh đất cô đơn màu mỡ. Và bạn sẽ dám mở lòng sẽ chia, sẽ đủ tinh tế để bắt nhịp cho những nhịp đập trùng lại.

 

Trong sự lặng lẽ, bạn sẽ biết chờ một tin nhắn. Sẽ thao thức mãi vì một câu nói bâng quơ và quan tâm thật nhiều tới cảm nhận của một ai đó.

 

– Nếu một ngày, anh lỡ thích em nhiều quá thì sao?

– Thì anh phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Em cũng vậy, cũng phải tự chịu trách nhiệm về bản thân nếu lỡ thích anh?

– Tại sao phải thế?

– Bởi vì cảm giác thích một người đến nhanh lắm nhưng nếu như giữa hai người chưa đủ niềm tin để hình thành tình cảm thì thích tới mấy rồi cũng sẽ thành ngộ nhận

 

Nhưng nếu bây giờ buông tất cả thì chắc chắn sẽ còn buồn hơn. Bởi đơn giản, con người cần có nhau. Huống chi là những người như tôi với em – những người lớn cô đơn.

 

Cần phải ngốc nghếch một chút để quên lý trí mà yêu, mà thương một ai đó. Nơi tình yêu bắt đầu bao giờ cũng có dấu vết của hành động cho đi, cho những xúc cảm, ngã giá bằng một nỗi đau.

 

Khoảnh khắc đó khiến tôi hạnh phúc chứ cô đơn thôi không bủa vây nữa. Cuộc đời cũng thôi dài và rộng, bởi những suy nghĩ âu lo đã vơi bớt đi gần như toàn bộ. Những người yêu nhau sẽ nghĩ về những thứ khác nhiều hơn là âu lo. Chúng mình nghĩ về nhau, nghĩ về ngày mai, về cả những điều có thể làm cho nhau, cố gắng sửa đổi một thói quen xấu, động lực hơn để học hỏi và vươn lên.

 

Và tim chọn nhau làm nhà. Con người ta cứ nghĩ nhiều về ngôi nhà cho thân xác mà quên mất mình rất cần chốn đậu cho tâm trí, ở đó mang tên một người. Người đến bất ngờ trong một ngày lạ, can đảm tiến lại gần ta bằng những chân thành và bao dung. Rồi tin tưởng nhau, sẽ chia những góc khuất, những khát vọng, cho nhau môi hôn và những vỗ về.

 

 

Dẫu mai có xa thì bấy nhiêu trải nghiệm cũng đã là một ý nghĩa đáng để coi trọng. Yêu thương nào phải nỗi đau. Tại sao chúng ta cứ phải buồn, cứ phải trách móc và lo sợ nhiều.

 

Đừng hỏi tại sao nhiều khi những người còn thương nhau không chịu giữ nhau lại. Nhạy cảm trong họ đang mệt mỏi. Họ nhận ra niềm thương đang vơi cạn cùng đôi bàn tay chới với. Nhận ra bây giờ nếu càng tiến lại gần sẽ lại càng xa xôi.

 

Lời kết: Làm sao mà không trách khi mà một người từng hứa sẽ bên mình, một người từng làm điểm tựa cho tâm hồn mình giờ đây lại nhanh chóng quay đi, bỏ lại mình với thế giới, với niềm tin đang rơi vỡ. Còn em, tôi đã nghĩ rằng em có lẽ sẽ vui, khi mà ta chia tay.Niềm tin cũng như tấm gương vậy. Tới ngày gương vỡ, có chắp vá cũng chẳng thể nào lành được.