Em đi tìm anh, qua những ngày mưa buồn gió lạnh, những ngày nắng ấm áp hay những ngày bầu trời ẩm ương. Em ngược xuôi khắp lối, từ nhà ga, bến tàu, từ sân trường đầy lá vàng rơi đến những gốc phố hiu hắt khi gió về. Chỉ cần thấy bóng dáng một ai quen thuôc, em đều ngoái lại nhìn, vì biết đâu đó chính là anh – người mà em tìm kiếm bấy lâu nay – một nửa định mệnh của em.
Anh đang ở đâu? Anh có biết em đang tìm anh không?
Tìm anh, em đi tìm anh giữa những dòng người đông đúc mỗi ngày. Anh ở đâu? Cho em biết được không, đừng chạy trốn em như thế nữa.
Em vẫn cười nói vui vẻ, vẫn hòa đồng với mọi người, em cũng có những người bạn – những người ở bên cạnh em khi không có anh. Em luôn nở nụ cười thật tươi, luôn sẵng sàng để nụ cười của em sẽ là hình ảnh đầu tiên về em trong anh.
Còn anh, thời gian qua anh sống thế nào? Cuộc sống không em có tốt, có hạnh phúc không? Anh có đang đi tìm em không? Nếu hai ta cùng đi tìm nhau, có chắc mình sẽ sớm gặp nhau…
Một năm…
Hai năm…
Ba năm…
Em vẫn chờ anh đến…
Dù đã cố gắng, đã vượt qua nhiều ngày buồn nhưng em vẫn cảm thấy khó khăn khi không có anh bên cạnh. Em cũng muốn được anh ôm lấy giữa những ngày se lạnh thế này. Em muốn khoác tay anh mỗi buổi chiều cuối tuần, nhâm nhi một tách café nóng, mình cùng kể cho nhau nghe những chuyện buồn vui, bình lặng nhìn dòng người qua lại trên phố…
- Những status buồn …. Có một thứ hạnh phúc mang tên buông tay, đúng không anh?
Anh ích kỷ lắm anh biết không? Sao anh có thể để em lại một mình giữa nơi phố phường đông đúc này mà bỏ đi không một lời từ biệt, nhắn nhủ. Em không thích chơi trò trốn tìm anh à, em không đủ kiên nhẫn để thử sức chờ đợi của mình đâu anh. Là em có lỗi hay anh chán em rồi mà anh mất tích lâu như thế vậy.
Em sợ mất anh lắm anh à. Em không muốn người mình yêu lại mất tích đâu đó, hay anh muốn chơi trò giải cứu hoàng tử ngày bé với em. Nếu thế, em sẽ là nhân vật công chúa đi tìm anh, giải thoát cho anh khỏi những bủa vây, ngăn cách được không anh?
Em đi tìm anh suốt cả những ngày thu
Tìm những dấu yêu ru bình yên giấc ngủ
Đường rộng và dài… tìm bao lâu thì đủ
Để kịp thấy nhau… rũ bỏ những nhọc nhằn
…
Em đã bắt đầu thấy mòn mỏi bước chân
Đông ghé ngang sân… sau những ngày lá đổ
Tìm nữa hay không những chiều buông lạnh gió
Thốc vào lòng… nghiêng cả những giấc mơ
Em còn cứ ngỡ cuộc đời này chật hẹp lắm. Cuộc sống của em chỉ có thể dung chứa mỗi anh. Thế mà đến khi anh đi rồi, em mới chợt biết, cuộc đời này thật ra lại rộng đến vậy, quay lưng một cái, ngoảnh lại đã chẳng thể tìm thấy anh ở đâu.
Tình yêu biến em trở thành một cô gái thật nực cười và ấu trĩ anh ạ. Rõ là đường từ nhà em đến chỗ làm có thể đi qua đường lớn nhưng em cứ nhất nhất vòng qua đoạn ngõ nhỏ ven sông, vì em thử duyên phận xem liệu có thể nhìn thấy anh…Nhưng em không thấy. Thì ra tình yêu lại biến em trở thành hèn mọn như vậy.
Em đang trở thành cô gái mà trước kia em không thích nhất.
Cố chấp, mê muội và vô dụng.
Em muốn anh hạnh phúc, nhưng cũng sợ anh hạnh phúc. Không có em mà anh vẫn hạnh phúc, thì em biết phải làm sao?
Anh có thể lại cười em trẻ con, ngốc nghếch. Hoặc xem em như cô gái ấu trĩ và cố chấp đến đáng thương. Nhưng biết làm thế nào được? Chắc em đành đổ lỗi vì mình là con gái, có những tình yêu đã trở thành chấp niệm. Cố chấp yêu anh, chẳng qua chỉ là kiên trì xây đắp ảo mộng tình yêu hoàn mỹ của em mà thôi.
Thành phố mùa này lại lạnh rồi. Ký ức về những mùa đông không anh đều rất ấm. Nhưng anh đi rồi, em mới biết, thì ra mùa đông Hà Nội lại lạnh đến vậy.
Thành phố mùa này đang rộn ràng những ngày năm mới. Ký ức về khoảnh khắc giao mùa những ngày cũ chỉ có anh. Nhưng không có anh nữa, em mới biết, thì ra xung quanh còn bộn bề nhiều lo toan, bận rộn như thế.
Thành phố mùa sau sẽ không còn anh nữa. Em biết rằng, mình vẫn sẽ sống thật tốt, đón những mùa đông mới, không anh…
- Status viết cho ngày không có nắng, ngày thiếu vắng bóng dáng anh
Em chua xót nhận ra: Đáng sợ không phải là cái giá lạnh của Thời tiết mà chính là sự giá lạnh trong tâm hồn Con người, nó lạnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Mất anh, em chông chênh nhiều quá. Em loay hoay giữa quá khứ và hiện tại, chẳng biết anh ở đâu, chỉ biết tìm anh trong những kí ức mình từng có với nhau. Ngày còn anh nụ cười em sao mà trong, mà hiền. Còn giờ đây sao mà đắng chát đến thế.
Tại sao anh tàn nhẫn thế, tại sao anh ích kỉ như vậy. Thanh xuân của em sắp hết rồi, vậy em phải chờ đợi anh đến bao giờ?
Mọi người bảo em khờ, em chỉ cười trừ. Khi yêu có ai không ngốc nghếch vậy chứ. Thà rằng em ngốc, nhưng anh quay về bên em cũng được. Sự chờ đợi này với em cứ như những mũi kim, chẳng thể giết chết em ngay nhưng lại khiến tim em rỉ máu mỗi ngày. Em chỉ muốn thoát hình bóng anh ra khỏi đầu nhưng chẳng thể.
Ai rồi cũng khác và em rồi cũng sẽ khác. Rồi sẽ có một ngày em nhận ra mình đã từng yêu thương anh quá nhiều, đã từng làm quá nhiều vì anh, nhiều đến mức điều tiếp theo em có thể làm đó chính là… dừng lại.
Lời kết: Đau đớn là vậy, mệt mỏi là vậy nhưng em cứ mãi ngu muội đợi chờ chỉ vì quá yêu anh thôi. Bao ngày qua, mệt mỏi, tủi hờn, đớn đau em đều trải qua đủ. Hóa ra chờ đợi không phải lúc nào cũng hạnh phúc như người vẫn nói… Anh à! Em sẽ mạnh mẽ. Những điều đã trải qua, em sẽ dành hết để khóc thật to trước mặt anh, để anh biết em đã phải chịu đựng rất nhiều, để anh biết em đã nhớ mong anh rất nhiều…