Sáng nay, em giật mình mở mắt tỉnh dậy thấy lòng vô cùng trống trải, cổ họng thì ran rát. Lục tìm trong trí nhớ để hiểu lý do, phút chốc em thấy tim mình như quặn lại. Giờ em cũng đã tỉnh táo để nhận thức và nhớ lại đêm qua em đã khóc nhiều lắm! Vì em đã đánh mất tình cảm của anh thật rồi. Em thất sự đã mất anh rồi. Anh biết không?

 

Giữa chốn Sài Gòn ồn ào và náo nhiệt này em cảm thấy mình thật nhỏ bé và cần phải trao dồi nhiều cái mới, cái hay, cái đẹp. Em vốn là người lạc quan vàyêu đời, không khi nào em mất đi niềm tin ở bản thân. Nhiều lúc em tự hỏi “không biết em cứ phải gồng mình cố tỏ ra mạnh mẽ để làm gì khi càng như thế sẽ càng làm nó mệt mỏi và cô đơn hơn thôi? .

 

Status buồn Em nợ anh một món nợ ân tình

 

Hồi tưởng lại quãng thời gian gặp anh một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đã nắm lấy tay em dìu em đi qua vết thương lòng của cuộc đời. Lúc em gục ngã anh đã đến như một thiên thần.Anh luôn luôn là người đàn ông chín chắn, đàng hoàng và từng trải. 

 

Nhiều khi em nghĩ có phải anh quá thương chiều em nên em càng được đà…’nghĩ cũng đúng chưa ai quan tâm, chiều chuồng em như anh . Chỉ cần em nói một lời bất kỳ là điều gì anh điều chiều lòng em một cách vô điều kiện.. Anh đã đau lòng lắm phải không anh? Nhiều câu làm tổn thương đến anh thế mà anh không hề trách phạt vẫn lăng lẽ để ý đến từng bữa cơm , giấc ngủ , công việc của em. Em thật đáng trách, đáng ghét phải không? Anh biết không?

 

Hạnh phúc giữa đời thường dốn vĩ đến và đi rất nhanh, cũng như cách chúng mình gặp và xa nhau cũng vội vàng như thế…Có những lời nói cứ mãi vang vọng trong tiền thức, những lời hứa trao nhau còn dang dỡ, giật mình tỉnh giấc con đường của chúng ta đã không còn chung bước… 

 

Biết nói là tại sao khi bàn tay vốn dĩ quá nhỏ bé của em đã dùng hết sức cũng chẳng thể níu lại đôi bàn tay mạnh mẽ của anh.

 

Lạc lối, chông chênh giữa biển người, em chẳng còn muốn tin vào ai, ngoài chính bản thân mình lúc này, em đã tin hay nói cách khác em đã ảo vọng quá nhiều, chẳng ai là ở mãi bên cạnh một người, anh cũng không ngoại lệ.

  • Status đau lòng Em đã yêu một người hơn cả bản thân mình…

Từ những người dưng, ta yêu nhau, giận nhau, thông cảm cho nhau rồi làm lành, đến cuối cùng vẫn là cái kết như bao người vướng phải, chính thức chia tay trở về vị trí người dưng trong đời anh…

 

Duyên mang chúng ta gặp nhau, trao nhau bao ân tình, ngỡ mãi theo ngày tháng ấm êm, hạnh phúc rồi cũng chẳng thể bên nhau, tình yêu em trao anh cứ thế mà vẹn nguyên, chưa từng sứt mẻ, còn anh đã vội đi về phía không em, bình yên anh tìm kiếm ở nơi ấy, chẳng là em… Có phải anh chưa từng yêu em?

 

Status buồn Em nợ anh một món nợ ân tình

 

Nợ anh tất cả những gì đã từng trao nhau cho mối tình chúng mình, giờ em biết điều mình cần làm là để anh ra đi nhẹ nhàng, như chưa từng quen biết người con gái là em… 

 

Chẳng biết anh còn nhớ hay không nhưng em vẫn chưa quên…tất cả mọi thứ về anh. Em chọn cách gom góp bao yêu thương còn sót lại, cất giữ trong tim mình. 

 

Anh không cần biết bất cứ điều gì về em, cũng đường quay lại trao em những câu bông đùa thương hại làm chi, những gì ta nợ nhau chắc chỉ do em nghĩ, bởi hết yêu thương thì làm gì còn nợ nhau nữa chứ.

 

Chiều nay trên phố bất chợt giai điệu khi xưa anh hay ngân nga hát cho em nghe lại bất chợt vang lên, làm lòng em xao xuyến, bồi hồi, tiếng nấc nghẹn trong tim làm mắt em nhòe đi và khi ấy những cơn mưa nặng hạt cũng bắt đầu trút xuống như che giấu đi giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt em….

  •  Những status đớn đau Người thứ 3 đâu phải xấu, người thứ ba có những nỗi đau không nói được thành lời

Nơi xa ấy bầu trời chắc đang ấm áp cùng những yêu thương vây lấy anh nên mặc nhiên đừng nghĩ ngợi gì về em nữa nhé! Bởi bầu trời nơi em chỉ toàn là mây đen phủ kín cả một khoảng không vô định.

 

Giấc mộng xưa tan rồi, ân tình xưa anh trả em hết rồi, đồng nghĩa với việc đáng nhẽ em nên học cách sống cuộc sống không anh từ lâu lắm rồi…giờ em nhận ra quanh em chỉ toàn là hư ảo. Bận tâm chi người cất bước ra đi…em ở lại cùng niềm đau chôn giấu.

 

Anh cứ ở bên em, quan tâm em, lo lắng và chúc phúc cho em, nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh, chỉ đơn giản là em không thể nào đối với anh theo cách anh đối với em như vậy. 

 

Em biết ơn anh nhiều lắm, thương anh nhiều lắm, nhưng em không muốn anh vì em mà buồn khổ. Em cũng muốn anh có được hạnh phúc cho riêng bản thân mình lắm chứ, nhưng thật tiếc, anh mang lại hạnh phúc đó không thể là em, mãi không thể là em!

 

Nhiều khi, em ước anh có thể lạnh lùng, mạnh mẽ mà từ bỏ em, có thể đối xử với em lạnh nhạt cũng được, bỏ mặc em cũng được, miễn là anh có thể thảnh thơi mà tìm niềm vui cho mình và thôi hướng về em bằng trái tim đầy ắp niềm tin và hi vọng. Nhưng anh không làm được.

 

Nhiều khi, em ước em có thể vô tâm với anh, mặc kệ sự quan tâm của anh, để không bận lòng nữa, không biến tình cảm em dành cho anh thành sự thương hại nữa, để anh từ đó có dũng khí mà rời xa em. Nhưng em cũng làm không được.

 

Và cứ thế, món “nợ ân tình” của em chồng chất thêm, khiến cho sự day dứt và áy náy trong em cũng theo đó đầy dâng lên mãi. Em biết, anh cho đi là không mong nhận lại. Nhưng có ai trên đời đủ nhẫn tâm mà nhận mãi của anh em trong khi chẳng đem lại cho họ chút gì ngoài những hụt hẫng chênh vênh và những hi vọng mong manh chẳng bao giờ thành sự thực?

 

Em trách bản thân mình nhiều lắm! Rằng tại sao em không thể rung động trước những gì anh dành cho em, tại sao em không thể hướng trái tim mình về phía anh, không thể ngã vào vòng emy của anh? Em biết, nếu thuộc về anh, em sẽ là kẻ hạnh phúc lắm, em sẽ được thương yêu và an toàn lắm. Nhưng em không thể, trái tim em không thể, định mệnh của em không thể gắn với anh…

 

Status buồn Em nợ anh một món nợ ân tình

 

“Nợ ân tình” là món nợ mà anh em chẳng thiết tha đòi, nhưng mình thì tha thiết muốn trả! Trả để thấy lòng thanh thản bình yên hơn, để thôi không tự dằn vặt vì mình đã từ chối món quà ngọt ngào nhất mà số phận đã trao tặng cho mình. Nhưng nghịch cảnh là, nếu có thể trả thì ngay từ đầu em đã chẳng phải vay. 

 

Và giờ đây, nếu ép mình phải trả lại cho anh một điều gì đó, thì đó hẳn phải là một thứ khác chứ chẳng phải là “ân tình”. Và anh, thì không nhận thứ đó, cũng không đáng phải nhận thứ đó.

 

Lời kết: Vậy mới nói, “nợ ân tình” là món nợ lớn nhất trong đời, vì nó không bao giờ vơi, chẳng bao giờ cạn. Em cũng chẳng còn biết làm gì khác ngoài chấp nhận, và thầm cầu mong kiếp này ai đó có thể bù đắp lại cho anh một món “nợ ân tình” đủ lớn, để anh không quá thiệt thòi khi cứ mãi cho em vay.