Em đã từng nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau.
Người ta vẫn bảo rằng mỗi một cái ôm đều có ý nghĩa và mang sắc thái của riêng nó. Ôm từ đằng sau luôn là cái ôm bất ngờ, nhẹ nhàng và sâu nhất; bởi bàn tay của ai đó khiến đối phương thấy an yên, được che chở, bảo vệ. Dù không nhìn thấy gương mặt đang rạo rực cảm xúc yêu thương nhưng khẽ lắng nghe nhịp đập con tim thì sự im lặng chính là điều êm ái, dịu dàng và hạnh phúc nhất.
Anh còn nhớ lần anh chờ em gần đây nhất là lúc nào không? Có lẽ anh quá bận, em quá bận để nhớ.
Dạo gần đây trời hay mưa bất chợt, tiếng chạm hờ của mưa xuống mặt đất cũng khiến trái tim em nhức nhối. Em ngồi co mình lặng lẽ dựa vào bức tường lạnh tanh tìm một chỗ dựa, thấy màn đêm làm buồn lên đôi mắt. Rồi em thương anh, thương mình, thương chuyện tình nhiều giông bão.
- Những stt chơi vơi – Nếu một ngày em lạc lối, anh sẽ vẫn bên em đúng không?
Em đi đến nơi mình hẹn đầu tiên, đi qua những góc phố cũ ở Hà Nội, đi qua cả những thương nhớ Anh bỏ sót lại nơi này, mùa đông này không lạnh bên ngoài nhưng lại lạnh buốt trong tim. Nơi Anh giờ không biết như thế nào, có còn nhớ kỉ niệm xưa. Anh bảo ” Nếu như phải trả lời câu hỏi cũ, anh vẫn sẽ nói “Anh không hối hận”. Anh chỉ thấy mình khá ngu ngốc trong khoảng thời gian trước đó “. Câu nói đến đau lòng.
Có phải yêu nhau như một trò cút bắt trốn tìm, cảm xúc cứ vay rồi trả lại cho nhau. Ngày xưa anh đợi em không một lời oán trách, còn bây giờ em đợi anh, đợi anh dài trong những ngày tháng cô đơn nhất của tuổi trẻ. Em chỉ mong, mong một lần anh rảnh để đợi em. À mà không, mong anh rảnh, yên lặng để em ôm từ đằng sau.
Anh à! Những lúc như vậy em chỉ muốn anh có thể dành cho em một chút thời gian ít ỏi cuối ngày, đến chỗ hẹn cũ và lặng lẽ ngồi đợi em. Em sẽ nhẹ nhàng, đi thật nhẹ, nhìn anh từ phía sau, tưởng tượng ra gương mặt anh lúc ấy như thế nào và sẽ vòng tay ôm anh từ phía sau. Giây phút ấy đối với em thật an yên anh à!
- Những status xúc cảm – Nếu chúng ta không là gì của nhau
Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình. Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có một người luôn ở phía sau, chở che và thương em rất thật. Vòng tay anh là bình yên mà em cảm nhận được rõ nhất, sâu nhất.
Nhưng dạo gần đây mưa nhiều về đêm, em hay trở mình thức giấc rồi vụng về nhớ anh và thèm được anh ôm vào lòng như lúc xưa. Có phải chúng ta có quá ít thời gian để dành cho nhau hay vì tim yêu đã vơi đi theo năm tháng. Là anh khác, em khác hay tình yêu khác hả anh? Em cứ quẩn quanh trong mớ bòng bong đầy u sầu và thương nhớ ấy.
Em yêu nhưng em không có quyền được bên cạnh anh. Em nhớ nhưng em không có quyền được gọi cho anh. Em đau nhưng không có quyền được dựa vai anh để bật khóc. Tình cảm này vỡ vụn trăm mảnh, em vẫn ôm chặt nó vào lòng, cứa rách tim em, đau đến ngạt thở.
Bây giờ anh bận. Rất bận. Sau những tất tả ngược xuôi ở ngoài kia, sau bộn bề công việc thì anh có thể yên lặng để em ôm từ đằng sau được không. Vì em biết ôm từ cảm giác được ôm từ đằng sau an yên, êm ái như thế nào. Chỉ thế thôi có được không anh?
Lời kết: Nắng vàng rơi rớt trên mái tóc ngắn, hong khô đôi mắt ngấn nước chứ không thể làm bay hơi hàng ngàn giọt lệ đang chực trào từ trái tim. Em giữ anh bên cạnh quá lâu rồi, đã đến lúc anh phải trở về với người anh thương. Mối tình của anh, giờ chỉ còn hai người, còn mối tình của em, giờ còn lại một người…