Chiều buông nắng, hoàng hôn khuất sau chân trời. Sẽ nhớ những ngày nắm ấm lắm. Ngày mai là mùa đông rồi.
Gió mùa đông đã về, sáng nay trời lạnh quá nhưng cũng không lạnh bằng sự băng giá trong trái tim.
Trong bốn mùa thì không có mùa nào có nhiều tên gọi như mùa đông: Mùa khói, mùa của nỗi nhớ, mùa ấm áp (lạ thế, cái lạnh mới khiến người ta nhận ra sự ấm áp), mùa cưới, mùa yêu, mùa kỷ niệm. Vậy nên người ta còn gọi mùa đông là mùa của cảm xúc.
Vâng, một chút không khí se lạnh, một chút mong manh sương đủ …chạnh lòng để lạc về một ngăn tủ ký ức nào đó tình cờ được gợi nhớ! Nói chung, mưa và cái se lạnh của mùa đông, đủ để…thả hồn…!!!
=> Mùa đông yêu thương với những status ấm áp và ngọt ngào
Trời lập đông chưa anh…cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi, để mặc em lang thang… ôm nắng nóng, ngỡ rằng mùa đông sắp tới…
Mùa đông đến tưởng chừng là vô hại nhưng nó lại đem đến một cảm giác e buốt đến tận sương tủy, khiến cho những ai cô đơn lại càn thêm cô đơn và đau buồn gắp trăm ngàn lần.
Tuy Sài Gòn không có mùa đông, nhưng hình như khí lạnh cũng ùa về, cảm thấy rất là thú vị. Giữa cái tiết trời đông lạnh giá, tôi tự sửi ấm chính mình bằng hơi ấm của tinh thần, của những hoài niệm là cũng đủ thấy tuyệt vời rồi. Trong cái tiết trời mùa đông trong trẻo ấy, tôi vẫn cảm nhận được những sự hành phúc ngọt ngào, hơi ấm của tình yêu, nhưng sen lẫn đâu đó vẫn là sự cô đơn, tróng vắng, một chút gì đó là hụt hẫng…
Cơn gió mùa đông chợt cuốn của tôi đi mất: người thân, bạn bè và cả người thương. Nó như một giấc mơ vậy.
Mùa đông năm nay sao lạnh thế!!!
Lạnh bên ngoài, lạnh cả trong tim.
Ả vùi đầu vào gối chăn dằn dỗi. Mùa Đông thật lạnh nhạt, chợt đến chợt đi mà chẳng kịp để lại kỷ niệm gì. Nhất là lần này. – Em nhớ Mùa Đông, nhưng Mùa Đông bây giờ không còn là Mùa Đông khi trước nữa!
Mùa đông! Có một kẻ khen mùa đông không lạnh…vì đã có ai trong vòng tay bao bọc.
Còn kẻ khác cũng thở dài không lạnh vì nước mắt kia nóng hổi tuôn trào.
Thế rồi sau chuỗi ngày mùa thu với những làn gió heo may nhẹ nhàng, bảng lảng. Sau những con đường rợp khắp lá vàng, sau những phút giao mùa tràn ắp tâm tư. Giờ đây, cuối cùng mùa đông cũng đến và mang theo những cơn gió lạnh lùng, rét buốt. Mùa đông lạ lắm, những ai ấm áp thì sẽ ấm áp hơn, mà những ai cô đơn thì sẽ cô đơn hơn gấp bội…
=> Stt mùa đông cô đơn em bơ vơ trong giá buốt và nỗi nhớ anh
Nếu có kiếp sau, em ước gì mình làm một con gấu trắng ở giữa bắc cực, sáu tháng mùa đông thì ngủ, sáu tháng mùa hè thì bắt cá để ăn. Như thế em sẽ chẳng phải suy nghĩ nhiều về cuộc đời này nữa!
Bên nhau bao nhiêu mùa hạ, cùng trải qua bao nhiêu mùa đông, mà em vẫn không biết: “Mình là gì của nhau? ”
Đông đã về, em có nhớ rằng mình còn một cuộc hò hẹn với yêu thương? Và em có buồn khi biết rằng mùa đông năm nay sẽ thêm một lần lỗi hẹn? Chắc là không!
Em muốn những hôm gió mùa Đông Bắc, sẽ chẳng đi đâu cả anh nhỉ, sẽ là một bữa cơm nóng và những cuộc nói chuyện không biên giới, hoặc em sẽ nằm trong vòng tay anh, một cái chăn nhỏ, căn phòng tối om và một bộ phim kinh dị.
Rồi sẽ có một ngày mùa đông, bạn ngồi trong phòng. Vô tình đọc lại từng câu chữ bạn ghi vào thời điểm này một năm đã rất xa, cho một người bây giờ cũng đã rất xa,rất lạ, mà bạn đã rất thương. Sống mũi bạn cay cay, mắt bạn nhòe đi một nửa, nhưng bạn sẽ không khóc. Vì bạn không có thời gian khóc cho quá khứ, bạn đã đi được một quãng đường rất dài, bạn đã rất giỏi rồi. Cuộc đời là vậy đó, đem biết bao kỷ niệm thật đẹp để khiến bạn yếu lòng mà quay đầu lại. Nhưng bạn phải chiến thắng cuộc đời, ngay cả khi không có cơ hội nào nữa!
Trong sâu thẳm mùa đông, cuối cùng tôi cũng hiểu được trong tôi có mùa hè bất diệt.
=> Stt đêm đông buồn khiến nỗi cô đơn như chìm vào không gian lạnh giá
Giống như tuyết mùa đông trên bãi cỏ mùa hè, thời gian đã qua là thời gian đã mất.
Ngày tháng đã trở về theo đúng chu kỳ xoay của nó, chỉ có con người là biến đổi. Nhìn đàn ngỗng trời bay ngang qua bầu trời, biết rằng mùa thu đã trôi qua, mùa đông lại sắp đến.
Chiều nay, Hà Nội bắt đầu se lạnh bằng những cơn gió đông đầu tiên, em cũng khẽ chào mùa đông bằng cái mỉm cười mệt mỏi. Anh ơi! Phải chăng những yêu thương cứ mãi rong chơi nơi tận cùng quên lãng, để mùa đông nó lại tìm về để sưởi ấm cái tâm tư hao gầy của con tim. Hay nó bận ngủ quên để cứ mỗi đông về nó lại thức giấc rồi dày xé những ký ức yếu ớt còn sót lại?
Em biết – mùa đông – cái rét của nó là dành cho những cặp nhân tình đong đầy tình cảm, lạnh thật đấy, nhưng nó gắn chặt những con tim trên thế giới này bằng sự ấm áp kỳ lạ chẳng khác gì phép màu. Em thấy mà, em thấy những cô gái nắm tay người yêu mình đi dạo vào sáng sớm, trời thì lạnh ngắt nhưng chàng trai vẫn sẵn lòng khoác cho cô gái chiếc áo mình đang mặc, cô gái ấy hẳn phải hạnh phúc lắm anh nhỉ? Em còn thấy những cặp đôi dẫn nhau đi ăn kem vào buổi tối, em thấy chàng trai cõng cô gái trên lối về gió thổi, cô gái dang tay hát vu vơ mấy câu nhạc nghịch ngợm rồi cười tươi. Và em cũng biết – mùa đông – cái lạnh của nó làm biết bao nhiêu con người đang cô đơn phải ganh tị với những cặp nhân tình. Nó làm cho sự cô đơn bỗng nhiên bị ghét bỏ, làm con tim tưởng đã quen với sự cô đơn chợt khao khát một vòng tay ấm nồng thật chặt, nó làm con tim bỗng thèm một bờ vai để tựa vào…
Một lần nữa tôi lại thấy mình cô độc bước đi, con đường ướt đẫm, phố đông người. Nhưng lần này hình như đã nhẹ nhàng hơn, không phải là những nhớ nhung tím thẫm cả hoàng hôn, cũng chẳng phải những hồn thơ ấp ủ màn đêm chờ sáng. Gió độ này chẳng lạnh đến xót xa, cái lạnh tháng mười một hình như chẳng đủ ảm đạm để con người ta phải vấn vương một người nào khác.
Chẳng biết tại sao mùa đông luôn được người ta nhớ đến là mùa của những cô đơn trống vắng. Có lẽ gió mùa đông lạnh quá, mưa mùa đông se buốt lòng người và cảnh sắc mùa đông tàn lụi đến đau thương… Mùa đông lại đến, lòng người lại lắng xuống ấp ủ những nỗi nhớ không tên…