Em hỏi khoảng cách giữa chúng ta là bao xa? Vậy tôi sẽ nói cho em biết, ngay từ lúc em và tôi quay lưng lại với nhau, khoảng cách đó chính là nửa vòng trái đất.
Khi yêu nhau, người ta sống bằng trái tim và suy nghĩ của người còn lại nhiều hơn nên khoảng cách địa lý dường như không tồn tại, có chăng chỉ là khoảng cách giữa hai trái tim. Càng mạnh mẽ, bao dung khoảng cách ấy càng ngắn, còn ngược lại đó sẽ là khoảng cách lớn nhất trên trái đất này.
Em cứ tự hỏi mình, khoảng cách nào là xa nhất nhỉ? Có phải là khoảng cách giữa hai chúng mình bây giờ không? Khoảng cách giữa một đại dương. Khoảng cách của hai giờ ô tô, ba giờ máy bay và một giờ tàu điện? Ừ, có lẽ khoảng cách đó là xa lắm…
- Status buồn viết cho anh – mùa đông qua em vẫn đi tìm
Nhưng cũng khoảng cách đó thôi, sao cách đây một năm em không thấy xa? Cũng khoảng cách đó thôi, nhưng ngày trước chúng mình thường bảo, có là gì với thời buổi hiện tại? Internet, điện thoại… vẫn nhìn thấy nhau hàng ngày, vẫn nghe thấy giọng nói của nhau?
Vậy mà, sao bây giờ em lại thấy nó thật xa? Không phải vì anh không bên cạnh. Vẫn khoảng cách đó, ngày trước chúng mình có thể khép nó lại cho vừa vặn. Nhưng, vẫn khoảng cách đó, bây giờ có cố gắng cách mấy cũng chẳng thế ráp nối lại với nhau…
Đôi lúc em tự hỏi mình: Tại sao chúng ta lại lấy nhau? Nếu cứ mãi mãi như thời còn yêu có phải tốt hơn không nhỉ? Mãi như thời còn yêu, để giữa chúng mình vẫn còn những bí mật. Vẫn cố gắng hàng ngày, để đẹp lên trong mắt người kia…
Lấy nhau để làm gì, có phải để có ngày ba bữa chung mâm? Có phải để đêm nằm có người vòng tay ôm mình cho thật ấm? Có phải để khi mỏi mệt, có một bờ vai bên cạnh? Có phải, để khi em buồn, có người lau nước mắt cho em? Có phải, để có những đứa con xinh xắn được sinh ra? Có phải, để níu kéo tình yêu bằng sợi dây trách nhiệm? Có phải, để tuổi già, có người bầu bạn?
Ngày còn yêu, em những mong chúng mình có thể ở bên nhau. Nên mới quyết tâm đến bên anh, để khoảng cách 200 km giữa chúng mình gần lại. Nên mới quyết tâm lấy nhau, để đạt được những ước mong về gia đình và những đứa trẻ. Em những mong, có một tình yêu đến cuối cuộc đời không hề hối hận. Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là những ảo vọng xa xôi.
Khoảng cách có khi thật gần nhưng lại thật xa. Đó là khi anh nằm bên em, nhưng hồn lại lang thang đến một chân trời nào khác. Là khi nằm chung giường, chung chăn đắp. Nhưng mỗi người trong chúng mình là một thế giới riêng… Khoảng cách cũng là khi, em nằm trong vòng tay anh. Nhưng cô đơn vẫn theo về giăng kín lối. Đó là khi, em ước ao một chút bối rối. Một chút được là một phần quan trọng của ai kia…
Khoảng cách khi thật xa, nhưng hóa ra vẫn cứ là gần. Đó là những ngày, chúng mình còn yêu, cách nhau 200km nhưng thấy ngày vẫn là quá ngắn. Điện thoại hàng ngày kéo nỗi nhớ xa lại thành gần…
Khoảng cách cũng đôi lúc thấy thật gần. Đó là khi chúng mình ngồi trước màn hình vi tính. Vẫn nhìn thấy rõ người bên kia đang làm gì và nói gì đó. Nhìn thấy cuộc sống của chồng mình hay vợ mình, dù cách nhau mấy nghìn cây số, nhưng hóa ra vẫn đâu đây…
- Những status buồn giữa anh và em có phải duyên phận ?
Nhưng khoảng cách giữa chúng mình bây giờ là gì anh nhỉ? Đôi lúc rất gần, nhưng đa phần lại rất xa. Khoảng cách mà em có cố níu kéo, cũng không thể khiến chúng mình gần lại. Khoảng cách mà anh có cố với tay, cũng chẳng thể giữ nổi tình yêu đã cạn kiệt trong em. Khoảng cách mà tiếng con trẻ bi bô, nhưng không thể khiến tình yêu hàn gắn. Chỉ có sợi dây trách nhiệm của hôn nhân bây giờ là níu giữ chúng ta…
Anh lúc nào cũng mong em hạnh phúc. Nhưng anh biết không? hạnh phúc là gì? em không thể cảm nhận nó được nữa rồi vì bản thân em có nhiều suy nghĩ mơ hồ. Em phải làm gì để có hạnh phúc và anh an tâm về em đây. Hạnh phúc là điều xa xỉ đối với em lúc này, hạnh phúc mà em mong là có ai đó luôn bên em, cho em niềm vui, chia sẻ em nỗi buồn và cả bờ vai, vòng tay nhưng…? Anh thì muốn đẩy em ra xa…
Giữa bộn bề cuộc sống, em là gì trong trái tim anh? Cũng giống như câu hỏi “anh có yêu em không? Em không muốn nghĩ đến và cũng không muốn đặt ra câu hỏi cho anh. Vì trước khi nói ra điều gì thì bản thân mình cần phải suy nghĩ thật kĩ. Nếu hỏi anh câu hỏi ấy, chứng tỏ em không tin vào tình cảm của anh và nếu không hỏi thì người con gái nào khi yêu cũng hoang mang, lo sợ. Bởi vì đó là tình yêu mơ hồ.
“Giữa chúng ta có rất nhiều khoảng cách, anh sợ sao này em sẽ tổn thương và anh quên cách để anh yêu một người” đó là lời biện luận của anh hay là lời nói từ chối mối tình không rõ ràng này. Em còn biết nói gì đây, khi em đang cố gắng nói ra những gì có thể cho anh hiểu nhưng em biết nó vô ích rồi.
Lời kết: Và khoảng cách có phải đã trở nên quá dài – Thời gian có phải cũng đã khiến anh đổi thay. Dường như khi yêu thương anh, em đã chấp nhận – Chọn về một nỗi đau, cho riêng mình em.