Khi mùa hoa sữa về lại mang theo những cảm xúc riêng. Những kẻ yêu nhau thường ít nhiều rắc ríu, vương vít vào mối tình của mình chút hương hoa sữa. Họ dắt nhau đi trên những con phố có hoa, họ hít hà mùi hương và rồi nói với nhau những lời tình tứ. Cứ lãng du vô định, hương hoa sữa hồn nhiên đi vào cuộc tình và là một nhân chứng đặc biệt với không ít những kẻ đang yêu, đã yêu và sẽ yêu.
Nhớ lần đầu nắm tay Em run rẩy
Yêu đong đầy trong sắc tím hoàng hôn
Chiều Hồ Tây đường Thanh niên thủa ấy
Hoa Sữa rơi trắng cả lối đi về.
Cây và hoa thì bất động, nhưng hương lại theo gió vương trên tóc người qua, làm thức tỉnh nhiều giác quan cùng lúc. Đó là cái tài tình của loài hoa sữa, và nó cũng buộc con người ta phải có cách thưởng hoa thật riêng: vừa đi vừa cảm nhận.
Đêm khuya rồi hoa Sữa vẫn cứ rơi
Vẫn vô tư tỏa hương thơm ngào ngạt
Đôi bàn tay đan vào nhau đau ráp
Nhớ tóc mềm vương hoa Sữa ngày xưa.
Tuổi mười lăm em lớn từng ngày,
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.
Mùi hoa sữa nồng nàn trong tiếng thở
Xót xa gì khi không nợ đời nhau
Nhắc mà chi cho đôi mắt hoen sầu
Bởi hoa sữa đã thành câu từ tạ.
Thoảng đâu đây một mùi hương trong gió
Bỗng lạ lùng con phố nhỏ chiều nay
Hương dịu dàng mà ngây ngất mê say
Ta chợt nhận ra…ôi mùi hoa sữa.
Em chạy dọc mùa thu tìm anh
Hoa sữa Nguyễn Du trắng nồng nàn góc phố
Tiếng đàn trong đêm… buồn như hơi thở,
Mùi hương quen trên mái tóc hao gầy.
Hà Nội thu về
Tây Hồ lộng gió
Hoa sữa nồng nàn
Thơm từng con phố
Mai xa Hà Nội
Nhớ hoa trắng tinh
Nhớ con phố nhỏ
Nhớ dáng ai xinh!
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lộng.
Hoa sữa thôi rơi .
Anh lặng im ngắm nhìn hoa sữa cũ
Mùi hương quen bỗng lạ giữa hôm nay
Bao nhiêu ngày anh chẳng thấy mê say
Nay dừng lại thương mùa hoa năm cũ.
Thu đẹp, nhưng cái đẹp ấy buồn đến ngạt thở, và hoa sữa gợi một nỗi nhớ miên man.
Hoa sữa kén người, vì hoa sữa không thơm nhẹ nhàng thanh khiết. Đêm Hà Nội trở gió, vẫn có thể bất chợt tỉnh giấc vì hương hoa sữa len vào tận cửa phòng. Hoa sữa nồng nàn đến vậy, nên cũng chỉ dành cho những con tim đậm sâu, biết yêu, biết sống – trọn vẹn, ý nghĩa và đầy nghĩa tình.
Lời kết: Bất chợt một mùi hương, thoang thoảng đưa qua, man mác – Mùi của hoa sữa. Hoa sữa về cùng những cơn gió se se lạnh, những giọt sương long lanh ban sớm, và những chiếc chăn đắp vội. Thu sang, mùa hoa sữa lại về…